Đại học UG – Bà chồng chàng dâu – Chap 31

Truyện gay: Đại học UG – Bà chồng chàng dâu – Chap 31

Phần II: Bà chồng chàng dâu

(phần này t/g và nhân vật chính-tôi thay phiên nhau kể nhé)

Cảnh báo: Truyện có mức độ hư cấu thuộc loại thần thoại. Nên cân nhắc khi xem

Lưu ý: Nếu muốn bảo vệ điện thoại, laptop, Ipad, PC để sử dụng lâu dài vui lòng không ăn uống gì khi đọc truyện

Giới thiệu nhân vật: Ta không thích nói trước

Trạng thái: Cứ 1 hoặc 2 ngày sẽ có 1 chap dài khoảng 5 trang word. Ngày thứ 3 mà không có truyện thì hỏi admin(t/g sẽ nói trc để tránh trường hợp dài cổ khi nghỉ viết)

Tình trạng truyện: Đang viết

Tình trạng của t/g: Bầm dập, nên sẽ viết truyện hơi lâu

Tôi đang ngồi chờ hắn ói :v

-Oẹ…ọe

Haizz khổ rồi, cái tên khốn kiếp, dám ói đầy sàn trong nhà ta. Xem ra phải hốt vào cái bọc ni lông :3 đến khi hắn tỉnh lại thì trút vào miệng hắn. Tôi lại chạy ra, dùng giẻ lau làm sạch cái thứ mà hắn gây cho tôi. Kể ra cũng thật có duyên, gặp hắn 1 lần, giờ thêm 1 lần. Nếu thêm 1 lần nữa, chắc chết quá

-Oẹ…ọe

Cái lão tác giả khốn kiếp, đã bảo đừng cho hắn ta ói nữa mà. Haizz bực thật, lại phải lau. Vì hắn ói làm dơ hết áo và trầm trọng hơn là cái quần T^T. Khốn kiếp, cái lão tác giả đang ngồi ở góc tường cười khúc khích (cho chú cơ hội cởi quần người ta rồi còn đòi. Người ta đẹp chai mà lại còn là chồng chú thì có sao chứ???). Tôi vào trong phòng, lấy trong balo bộ đồ rộng rãi nhất vì hắn quá to con. Bước ra, thấy hắn đang nằm nên cũng khá yên tâm.

Nhìn kĩ thì cũng đẹp trai thật, mũi cao nè, mày rậm nè, lại còn nam tính nữa. Chết, mình nghĩ cái quái gì vậy. Cởi cái áo sơmi của hắn ra. Tôi suýt chảy máu mũi vì nó…quá hoàn hảo. Khuôn ngực rắn chắc, vùng bụng 8 múi và mùi thơm nam tính vẫn phảng phất. Tôi nhanh chóng lấy cái áo thun mặc vào để dẹp tan cái suy nghĩ đen thui thùi lùi đó.

Còn cái quần, cái này còn…nặng hơn :v. Tôi lại cởi ra. Sặc, cái boxer màu đen bên trong có cái-gì-đó-mà-ai-cũng-biết-nó-là-cái-gì độn lên :v. Chậc chậc đen tối quá, đen tối quá. Tôi lại lấy cái quần lửng mặc vào cho hắn kẻo có án hấp diêm mất :)). Rồi tôi vác hắn như 1 con heo, quẳng hắn lên giường. Rồi tôi lại ra ngoài giặt bộ quần áo cho hắn. Kinh thật, uống gì mà toàn là rượu. Tôi giặt muốn rã tay mới hết mùi, xong xuôi tôi móc nó lên cây sào ở ngoài ban công cho mau khô vì trời này hay có gió vào ban đêm. Tôi về phòng mà mệt mỏi, quên mất hắn đang nằm. Thế là tôi bay vào trong luôn =.=

Trong giấc mơ, tôi hình như không thấy cảnh người đó đến bên ngôi mộ và làn sương trắng nữa, mà thay vào đó là cảnh đám cưới. Tôi không thể nhìn thấy mặt người đó, mặc dù ở rất gần. Chợt có ai đó vòng tay qua người tôi, cảm giác này sao mà quen thuộc quá. Rất quen thuộc. Ấm áp, có xen vào 1 chút cảm giác an toàn lại bình yên. Cảm giác quen thuộc ấy, mùi hương ấy rất là quen, mặc dù tôi không có chút kí ức nào về nó. Tôi lại chẳng có kí ức 10 năm, mặc dù tôi đã 20 tuổi. Hỏi thì tôi bị tai nạn và mất đi chừng đó kí ức nhưng có vẻ như là đó không phải là câu trả lời.

Tỉnh lại tôi thấy mình trong vòng tay của hắn và…

-AAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA

(Một chú chim sẻ đang bay la đà thì đột nhiên trở về với đức phật từ bi. A di đà phật :3)

Vâng sau khi sử dụng 20 năm công lực, luyện được tuyệt chiêu:’Hồ ly hống’ :v thì cả khu chung cư đều bị khuấy động. Và hắn cũng không ngoại lệ, dụi dụi con mắt

-Ở đây là đâu?-Mặt hắn thộn ra :))

-Nhà tôi. Giờ tỉnh rồi thì đi ngay-Tôi càu nhàu

-Chúng có duyên nhỉ?-Hắn nở 1 nụ cười có sát thương gây choáng trong 5s. Tất nhiên tôi cũng bị dính

-Duyên cái con khỉ, mà anh làm gì mà uống rượu say bét nhè để rồi tôi mang cái của nợ là anh thế?(vâng rất chua, phải bỏ đường vào)

-Ok, có dám cá với tôi không?

-Cá mắm gì?

-Nếu tôi gặp lại cậu thêm 1 lần nữa, tôi sẽ…

-Làm gì =.=

-Hôn cậu

-Được, cá thì cá. Giờ thì lấy đồ của anh ở ngoài ban công, thay xong rồi xéo

-Làm gì dữ thế?

-Thích

-Được. Để xem chúng ta còn gặp không

-Tôi chờ-Tôi vênh mặt

Hắn bước ra ngoài ban công và làm theo tôi yêu cầu. Xong hắn bỏ đi. Tôi chọi hắn 1 câu nghe mà ‘mát tai’ ai đó

-Nếu tôi gặp lại anh thì tôi chủ động hôn anh

-Được, để xem tôi với cậu có duyên không, hơ hơ

Nói xong hắn đi ra ngoài. Hắn đang nghĩ:’Thật giống với em ấy, chỉ khác là không có ánh mắt đầy sát khí và rất trẻ con. Có lẽ nếu gặp thêm 1 lần nữa thì mình phải cân nhắc chuyện này mới được’

Tôi thì ngồi bắt chéo chân và cái bụng dính chặt vào lưng. Được 1 lúc rồi tôi xuống ăn sáng cho cái bụng khốn khổ từ tối qua chưa nhét 1 cái gì vào. Tôi ra chợ mua 1 ít đồ rồi về. Bật lap lên và y như Ngọc Minh nói, nó đã xóa cái phần mềm mà tôi ‘tặng’ cho nó. Tôi đang chán nên dạo trên truyengay.mobi để xem Đại học UG. Tôi cũng khui góc snack vừa ăn vừa xem cho thằng tác giả ngồi ở góc tường thèm chơi(bị nói là vậy chứ bữa trước ăn cái hambeger không biết đứa nào mặt dày chạy tới xin à). Và tôi làm đồ ăn rồi chén xong thì lăn kềnh ra sofa để ngủ.

Và 1 ngày mới bắt đầu

Tôi đi xin việc, phải đi xin việc. Hy vọng là không gặp cái tên chết toi ấy. Vào công ty, theo sự chỉ dẫn thì tôi đang đứng ở phòng nhân sự. Chìa tờ giấy giới thiệu, và lời dặn của tổng giám đốc thì tôi bị đạp thẳng lên tầng 50. Tôi đi cùng 1 chị gái, rất xinh đẹp và giọng nói dịu dàng. Nếu tôi là “thẳng” thì tôi cầm cưa rồi

-Cậu là trợ lí mới của tổng giám đốc phải không?-Chị ấy bất chợt hỏi

-Vâng, chị…là thư kí-Tôi

-Ừ, em nhớ cẩn thận nhé. Giám đốc rất khó tính, chỉ cần sai 1 tí là bị đuổi việc ngay

-Thật thế à

-Em không tin chị sao

-Em tin chứ, mà chị nói sơ về ổng được không?

-Uhm…dựa vào 2 năm làm thư kí của ổng thì…ổng là 1 người lạnh như băng, khó tính, độc tài. Nghe đâu là có nhiều người tỏ ý với ổng mà cứ dửng dưng

-Tinh-Tiếng chuông

-Thôi chị có việc. Em vào trong đó-Chị ta chỉ về phía cánh cửa

-À mà chị tên gì?

-Mỹ Kì, em cứ gọi là chị Kì xinh đẹp là được-Mỹ Kì cười tươi rồi vào 1 căn phòng khác

Tôi bước đến cánh cửa mà chị ta chỉ rồi gõ vào đó

-Vào đi-1 giọng lạnh như băng cất lên

Tôi bước vào, bên trong là 3 cái “đuôi” (Vĩ:theo tiếng Hán có nghĩa là đuôi. Vì TGĐ đẹp trai của chúng ta tuyển 3 người cùng tên mà) trong truyền thuyết tập đoàn Thiên Quang. Cả 3 đứng nghiêm nghị. Nhìn sang bên kia, 1 người mặc vest đang chăm chú làm việc cùng cái bảng to tướng ghi:”Tổng Gíam Đốc Nguyễn Minh Tuấn”. Chợt tôi cảm thấy cái tên này thật là quen, dường như nó có dính dáng gì tới kí ức 10 năm thì phải. Người đó ngước mặt lên thì tôi và hắn đều ngạc nhiên

-Cha già mắc dịch-Tôi nghiến răng chỉ vào mặt hắn

-Bé con đáng yêu-Hắn nói với giọng giễu cợt

Và 3 cái “đuôi” không tin vào tai mình nữa, tại sao TGĐ lạnh như băng trong truyền thuyết lại cợt nhã đến như vậy. Họ đang tìm ngoáy tai để lấy thứ không cần thiết để nghe rõ hơn

-Gặp nhau nữa rồi, tôi với cậu thật có duyên nhỉ

Duyên cái khỉ nhà anh

-Đời mình sao đen đủi…

Hắn ta phẩy tay cho 3 cái “đuôi” kia ra ngoài, chỉ còn 1 mình tôi và hắn

-Thế nào, cậu còn nhớ những gì hôm trước nói chứ?

-Nhớ cái gì chứ?

Hắn không đáp, bay đến hôn 1 cái vào má tôi. Tôi có cảm giác nụ hôn này rất quen thuộc, mặc dù tôi nhớ là mình chưa được ai hôn bao giờ cả

-Sao nào, còn hứa gì nhớ chứ? Hửm?

Cái tên ôn thần khốn kiếp này

-Hứa…hứa cái gì chứ

-Nuốt lời thì làm thái giám nhé

Luật này mới có à???

-Thái giám cái đầu anh

-Ngoan nào, lại đây hôn anh đê

Tôi tức tối lại hôn hắn, 1 phần là lời còn 1 phần thì hắn đẹp chai quá :P. Khi đặt môi lên má hắn, tôi lại có được 1 cảm giác quen thuộc đến kì lạ. Cái cảm giác này, sao mà quen thuộc đến thế, tôi chưa bao giờ hôn ai nhưng lại có cảm giác mình đã từng hôn. Tôi đỏ mặt trừng mắt nhìn hắn. Để xua tan không khí căng thẳng, hắn nở 1 nụ cười rồi về bàn làm việc nói

-Tạm thời cậu cứ ngồi chơi, khi có việc tôi sẽ bảo cậu

Khỏe, ngồi chơi

-Trước mắt cậu xuống phòng tài chính lấy sổ sách lên

Gru…cái tên khốn kiếp mới nói là không có việc gì làm mà

-Vâng-Tôi nghiến răng nhìn hắn

Tôi đi ra ngoài với vẻ mặt rất…ngờ ngệch. Tôi trề môi đi xuống…nhưng quên hỏi cái tên chết tiệt kia phòng tài chính. Bất gờ gặp Mỹ Kì, tôi lôi chị ta đi theo. Trong phòng làm việc, hắn ta đang nở 1 nụ của loài “35”

-Có lẽ mình nên nhờ người tư vấn-Hắn thở dài

Ở sân bay, có 1 trận cuồng phong dữ dội. 1 người con trai mặc bộ vest đen cùng với đó là cặp kính đen. Cậu tháo kính ra, cả sân bay đều choáng với vẻ đẹp của cậu. Đẹp hoàn hảo đến từng cm. Vâng lăng xê nãy giờ thì cũng nói tên luôn. Người đó là Ngọc Minh, tức khỉ con ở hơn 20 chap trên. Nó lên chiếc Audi-R8 đợi sẵn. Và tài xế là Phong Vĩ-1 trong 3 cái đuôi của anh chàng đẹp chai Minh Tuấn. Chiếc xe dừng lại trước trụ sở chính của tập đoàn Thiên Quang. Nó đi theo Phong Vĩ đến thang máy và lên tầng 50. Bước vào trong, Ngọc Minh thấy hắn đang ngồi ở sofa thì cất tiếng

-Em mới về đây, anh gọi em có chuyện gì?

-Ngồi xuống đi-Cái giọng lạnh như băng khiến nó không phải giật mình

Nó ngồi diện với hắn, không khí trở nên lạnh lẽo. Hắn cất tiếng

-Em xếp người hay thật

-Sao cơ?-Nó giả nai ~~

-Em không biết sao, người đó giống hệt Ngọc Khánh

-Thật sao?-Nó lại giả nai(tác giả ta thật khâm phục tài giả nai của mi)

-Đương nhiên, anh gặp lại mà cứ ngỡ cậu ta sống lại

-Hà hà anh cứ đùa làm gì có chuyện trùng hợp thế chứ

Tôi bước vào, cố không tỏ vẻ ngạc nhiên vì em tôi cũng ở đây. Giữ giọng thật bình tĩnh, tôi nói

-Thưa TGĐ, sổ sách ông cần tôi để trên bàn-Nói xong tôi ra ngoài

Khi bóng tôi khuất ở ngoài cửa, hắn nói

-Đấy em thấy chứ. Hửm

Nó cười thầm trong bụng, nói

-Phải, rất giống. Em còn tưởng là anh ấy. Hình như anh cũng có ý với cậu ta?

-Có lẽ vậy. Nhưng…

-Anh nên quên anh em đi. Anh ấy đã chết rồi, đừng thương người đã chết nữa anh à

-…

-Được em đánh cược với anh-Nó lấy trong túi 3 viên xí ngầu-Nếu cả 3 viên đều ra số 6 thì anh ấy đã đồng ý

-Nhưng mà…

-Đừng nhưng nhị nữa. Tỉ lệ ra 3 số 6 là rất thấp. Anh nên thử đi chứ

Hắn không nói gì, khẽ gật đầu. Nó lấy 1 cái chén bằng pha lê và 1 chiếc đĩa cũng bằng chất liệu tương tự trên bàn. Bỏ 3 viên xí ngầu vào trong, nó cầm cái đĩa đậy lại và xóc. Được 1 lúc, nó để lại trên bàn

-Em…chắc chứ

-Phải, chắc chắn. Anh đừng đau khổ vì anh ấy nữa

Nó xoay cổ tay(ừm ừm đáng lưu ý). Rồi nó lấy cái đĩa ra. Hắn ngạc nhiên khi thấy 3 viên xí ngầu đều có số 6

-Làm lại đi. Anh không tin là em ấy cho

-Anh còn nói. Anh không để ý là anh ấy chúc anh quên sao. Như vậy đã là đồng ý

-Nhưng làm thêm 1 lần nữa xem. Anh không tin

-Haizz. Lâu rồi mà anh vẫn còn cố chấp

-Nếu lần này là 3 số 6, anh sẽ tin là…

-Anh ấy đã quên anh

-Được

Nó lại 1 lần nữa, xóc xí ngầu. Chợt, từ đâu 1 con gián trên trần rơi trúng. Và cái gì cũng đến. Nó hoảng quá quăng cái chén cùng chiếc đĩa pha lê đắt tiền rơi xuống, vỡ tan. 3 viên xí ngầu lại thành 3 số 6

-Vậy thì…

-Phải, nên quên đi anh

-Được. Anh…sẽ…quên

Hắn tự nhủ:”Ngọc Khánh, có lẽ anh sẽ để em lại ở quá khứ nhưng…anh sẽ không quên em”. Hắn chợt mỉm cười, nó nói

-Ừ, anh cố quên đi. Với lại…anh nhớ cẩn thận

-Cẩn thận? Tại sao?

-Anh nên đề phòng thì tốt hơn. Haha. Giờ em có việc. Bye anh

-Bye

Nó đi ra cửa, thấy tôi đang buôn chuyện thì mím cười. Rồi nháy mắt ra hiệu với tôi. Tôi giả lơ cho nó quê chơi :v. Chị Mỹ Kì hỏi

-Ông đó là ai mà nháy mắt với cậu vậy?

-TGĐ Ngọc Minh của tập đoàn KJ-Tôi trả lời tỉnh bơ

-Trời đất-Chị ta tròn to mắt

-Cái lão ấy á, chả biết gì? Được cái làm việc nhà là giỏi-Tôi trê môi

-Cậu biết sao?-Chị ta cười-Thôi đừng đoán mò

-Em nói thật mà

-Thôi chị không tin. Chị có việc rồi. Tí buôn chuyện tiếp. Haha

Tôi tức muốn nát óc, tôi lê chân vào phòng của hắn-tên TGĐ mắc dịch.. Vừa vào thì hắn nói

-Có chuyện gì?

-Ơ không phải giám đốc kêu tôi vào à?(Vào ngắm trai ~~)

-À, phải rồi-Hắn chỉ về phía bàn làm việc-Xử lí hết tài liệu ở đó, phân loại theo 4 mục. Chuẩn bị tài liệu cho 3 cuộc họp ngày mai. Cậu làm nổi chứ?-Hắn ta cười nhếch mép

Cái khỉ khô gì thế, mình mới vào mà

-Được, giám đốc thích thì chiều ông vậy-Tôi nghiến răng

-Đừng có nghiến răng

-Vâng-Tôi trợn mắt

-Đừng có trợn mắt, lồi mắt tôi không thích

Tên khốn kiếp, dám soi ta

-Vâng-Tôi lườm

-À còn nữa. Không xong không về nhá. Haha

Cái con khỉ gì thế này???

Hắn ta nói thì bước đi ra. Bỏ lại tôi cùng đống tài liệu chưa giải quyết. Khốn kiếp, chưa ăn bữa trưa và mới làm ngày đầu đã bị hắn đì rồi. Xem ra bản công tử phải nhịn nhục hắn và từ từ trả thù vậy. Tôi ngồi chễm chệ trên cái ghế của hắn. Êm cái lưng thật. Tôi đánh 1 giấc thật say

Tỉnh lại tôi thấy mình đang ở vị trí cũ, đồ vật cũng như thế. Chỉ có điều có thêm khuôn mặt đẹp trai của hắn đang nhìn chằm chằm vào tôi. Tôi nhép nhép miệng. Nhìn kĩ thì mặt hắn đằng đằng sát khí. Thấy có điềm không lành, tôi nói

-Giám…giám đốc làm gì vậy?

-Giỏi nhỉ, chưa làm xong mà đã ngủ à? Đã thế còn ngủ trên ghế của tôi cơ

-Thì sao chứ, mắc mớ gì?-Tuy nhiên đây chỉ là lời tôi nghĩ

-Xin lỗi, tôi mệt quá

-Mệt thì làm đơn thôi việc-Hắn nói tỉnh bơ

-…

Thuộc truyện: Đại học UG (University Gay)

39 bình luận về “Đại học UG – Bà chồng chàng dâu – Chap 31”

  1. Phải chi có ông nhà văn nào cũng tò mò về tgt3 giống mình, rồi tình cờ đọc được truyện của “Nhóc mê trai ” viết, chắc chắn ông ấy sẽ bái phục về tài viết truyện tưởng tưởng của bạn, rồi bạn sẽ được nổi tiếng, được mọi người biết đến nhiều hơn. ^-^. Nhưng trước khi ông nhà văn đó bái phục bạn thì tôi là người bái phục bạn trước ổng. Bạn viết truyện vừa hay lại vừa sinh động , các yếu tố tưởng tượng của bạn rất lạ, hồn nhiên và có chút rùng rợn nữa. Nói chung là: xin bái phục bạn-nhà văn siêu tưởng tượng nổi tiếng của thế giới trong tương lai. ^-^

    Bình luận
  2. oh, truyện mình nhảm nhí và điên rồ. đúng, không sai. nhưng mình nói cho bạn Quốc Hưng nghe nhé đừng có đổi thành tên Vỹ mà tôi ko biết ha. Tôi nói bạn biết, tôi lớn hơn bạn đấy, tát xéo hàm ai thì phải coi lại nhé bạn :).truyện dở? đúng, vì đây là truyện thứ 2 mình viết và mình KHÔNG CÓ GIỎI VĂN. truyện mình viết, mỗi người đều có 1 cảm nhận riêng. mọi nói hay là cảm nhận được cái hay của nó ko như 1 số người(nói móc). người ta hay nói:”làm gì cũng phải có chứng cứ” VẬY CHỖ DỞ LÀ CHỖ NÀO? bạn chỉ thẳng, chỉ thẳng chổ đó ra cho mình. đừng có ngồi trước máy tính, đt mà gõ gõ nhé :). đôi chỗ ko biết t/g nói gì thì cmt xuống dưới mình giải thích. phải, ăn gạch xây vạn lí trường thành, mình nhận nhưng chỗ ở đâu mà xây nhỉ. xây từ Tp.HCM lên tận Pleiku???(nói móc). truyện mình theo nguyên tác của cô dâu 8 tuổi, cho nên dài hay ngắn gì thì tùy mình viết. bạn nói dài phải không? bạn đọc truyện “Em Anh Hai Đầu Thế Giới” chưa? tuy truyện này không bằng 1 góc nói đúng hơn ở dưới chân của truyện đó, nhưng bạn muốn thì làm có cảm xúc như vậy(ở truyện khác). mn chán?à ko bạn chán mới đúng. cách viết của mình thì mình thành thật khuyên bạn ĐỪNG XEM NỮA truyện mình ai thích đọc thì đọc ko thích đọc thì out. truyện ít người xem cũng được, nhiều người xem thì càng tốt. cám ơn bạn đã góp ý cho mình nhé, mình sẽ nhớ tên bạn đó Quốc Hưng à. y đúng rồi, mai mốt á, có chửi truyện tui thì đổi email khác nha. tạo email dễ mà :))))) =)))) :v 😛 😀
    p/s:đừng chửi lên wall, có gì inbox chửi qua fb nhé(chê dở đôi khi bị coi là chửi t/g rồi, huống hồ còn đòi táng xéo hàm???). mình hứa sẽ chửi bạn tơi tả luôn. nhưng đây là trên wall, chửi member là mất hình tượng t/g :((
    CÒN TRUYỆN AI NÓI DỞ THÌ CHỈ THẲNG CHỖ DỞ RA CHO MÌNH KHẮC PHỤC. KHÔNG CHỈ ĐƯỢC THÌ MÌNH XÓA THẲNG CMT, LÚC ĐÓ THÌ ĐỪNG CHỬI T.G LÀ TÔI
    chú thích: haizz t/g đang bực 1 số chuyện mà gặp cmt của bạn này bực quá. có gì lỡ lời xin m.n lượng thứ :((. mình viết cho vui, câu cmt có 3 chữ cái là “hay” để giảm áp lực công việc thôi nhé

    Bình luận
    • ủa bạn nói hay ghê á chớ. truyện bạn viết thì có người khen kẻ chê chớ, đâu phải ai cũng khen hết đâu đôi khj phải chê cho bạn biết mà khắc phục ở chập sau :))) mà nói nge nè bạn kêu bạn nhớ tên mình là sao hả nhưng mà cảm ơn mình k cần ok :))

      Bình luận
  3. Đề nghị các bạn cmt theo văn hóa đọc (không chửi nhau, góp ý nhẹ nhàng ví dụ như dỡ thì không nói dỡ là nói chưa được hay lắm..) 1 xíu.

    Còn tranh cải nữa là mình xóa hết bình luận nhé; Các bạn một khi không thích truyện nào thì chỉ việc làm lờ nó đi. Để ý đến làm gì? Các bạn tranh thắng thua để được gì? Có phải mỗi lần các bạn tranh luận là các bạn thấy khó chịu trong người không? Các bạn trở nên cáu ghắt.. rồi cái cáu ghắt đó ảnh hưởng đến những người xung quanh bạn khi bạn tiếp xúc họ. Bỏ bỏ bỏ hết đi các bạn ạ. Hơn nhau chi 1 lời nói để mang bực tức vào người.

    Nói tóm lại là chuyện tranh cải chấm dứt tại đây nhé.

    Bình luận

Viết một bình luận