Người Bên Cạnh Chương 6: Vết Nứt Sâu Hơn – by TieuLangQuan

Chương này là phần 5 trong tổng số 5 chương của truyện Người Bên Cạnh by TieuLangQuan

Người Bên Cạnh Chương 6: Vết Nứt Sâu Hơn – by TieuLangQuan

Tôi thức dậy sáng thứ tư với cảm giác như bị xe tải cán qua. Lời nói của Minh – “Tao cần thời gian” – cứ vang lên trong đầu, xen lẫn hình ảnh nụ hôn và hơi ấm của nó trên sofa. Tôi muốn nhắn Minh, muốn hỏi nó đã nghĩ gì sau đêm đó, nhưng tôi sợ. Sợ nó sẽ càng xa cách, sợ mọi thứ giữa chúng tôi sẽ vỡ tan. Điện thoại rung, tôi vội mở, nhưng chỉ là tin nhắn của mẹ: “Tối về ăn cơm với mẹ, đừng la cà nữa.” Tôi thở dài, trả lời: “Dạ, con về.”

Cả ngày ở công ty, tôi như người mất hồn. Đồng nghiệp hỏi tôi có ổn không, tôi chỉ gật, nhưng đầu óc thì để đâu đâu. Hình ảnh Long, cái thằng mới xuất hiện, đứng cạnh Minh, cười nói thân thiết, làm tôi không khỏi ghen tuông. Tâm cũng vậy, luôn tìm cách chen vào giữa tôi và Minh. Tôi tự hỏi, liệu Minh có thật sự thích tôi, hay chỉ là một khoảnh khắc bốc đồng?

Tối, tôi về nhà, mẹ đã dọn sẵn cơm. Mâm cơm đơn giản, cá kho, canh chua, và đĩa rau muống xào. Mẹ nhìn tôi, hỏi: “Dạo này con sao vậy, Nam? Mẹ thấy con cứ lơ mơ hoài.” Giọng mẹ quan tâm, nhưng tôi nghe ra chút nghi ngờ.

“Con không sao, chỉ mệt vì công việc,” tôi đáp, cúi đầu ăn cơm. Nhưng mẹ không dừng lại.

“Con lớn rồi, mẹ muốn con ổn định. Cô Lan hàng xóm giới thiệu một cô gái, làm ngân hàng, hiền lắm. Cuối tuần gặp thử đi,” mẹ nói, mắt nhìn tôi dò xét.

Tôi cứng người, đũa dừng giữa không trung. “Mẹ, con chưa muốn,” tôi nói, giọng nhỏ. Tôi biết mẹ chỉ muốn tốt, nhưng mẹ không hiểu. Tôi không thích con gái. Tôi thích Minh.

“Chưa muốn là sao? Con 25 rồi, không nhỏ nữa!” Mẹ cao giọng, nét mặt nghiêm trọng. “Mẹ không muốn con lông bông mãi. Hay con có ai rồi mà không nói mẹ?”

Tôi muốn hét lên rằng đúng, tôi có người tôi thích, nhưng là Minh, không phải cô gái nào cả. Nhưng tôi chỉ lắc đầu: “Con chưa có ai. Mẹ đừng lo.” Mẹ thở dài, không hỏi thêm, nhưng ánh mắt bà làm tôi nghẹn ngào. Tôi biết, nếu mẹ biết sự thật, bà sẽ không chấp nhận.

Sau bữa cơm, tôi nhắn Minh: “Mày rảnh không? Tao muốn gặp.” Tôi cần thấy Minh, cần biết nó đang nghĩ gì. Minh trả lời sau mười phút: “Tao ở quán cà phê Nguyễn Trãi. Tâm với Long cũng đây. Ghé đi.”

Lòng tôi chùng xuống. Lại là Tâm và Long. Tôi muốn chỉ có tôi và Minh, nhưng tôi vẫn chạy xe đến. Quán cà phê đông, ánh đèn vàng nhạt. Minh ngồi ở góc quen, cạnh Tâm và Long. Nhìn thấy tôi, Minh vẫy tay, nhưng nụ cười của nó gượng gạo. “Ê, Nam, ngồi đi,” nó nói, đẩy ghế cho tôi.

Tâm cười lớn: “Nam, mày tới đúng lúc, tụi tao đang cãi xem phim nào hay hơn.” Long chen vào, nhìn Minh: “Minh thích phim tình cảm, tao thì thích hành động. Mày thấy sao, Nam?”

Tôi nhún vai, cố tỏ ra bình thường: “Tao coi gì cũng được.” Nhưng tôi để ý, Long hay chạm tay Minh khi nói, và Minh không tránh. Cảm giác ghen tuông bùng lên, làm tôi muốn đứng dậy bỏ đi.

Tụi tôi nói chuyện một lúc, nhưng không khí giữa tôi và Minh căng thẳng. Nó tránh nhìn tôi, chỉ nói với Tâm và Long. Tôi cố bắt chuyện, nhưng Minh trả lời cụt lủn. Cuối cùng, tôi không chịu nổi, đứng dậy: “Tao về trước, mệt rồi.”

Minh nhìn tôi, ánh mắt thoáng lo lắng. “Để tao chở mày,” nó nói, đứng dậy. Tâm nhíu mày, Long thì im lặng, nhưng ánh mắt cậu ta như đang dò xét.

Trên đường về, Minh không nói gì, chỉ chạy xe. Tôi ngồi sau, muốn ôm nó, nhưng chỉ dám nắm nhẹ hông. Đến nhà tôi, Minh dừng xe, quay lại: “Nam, mày giận tao hả?”

“Không,” tôi nói, giọng khàn. “Nhưng mày đang tránh tao, đúng không?”

Minh im lặng, rồi thở dài: “Tao không biết phải làm sao, Nam. Tao thích mày, nhưng tao sợ. Tao sợ tụi mình không quay lại được.”

Tôi nắm tay Minh, kéo nó vào hẻm nhỏ cạnh nhà, nơi ánh đèn đường mờ nhạt. “Minh, tao không muốn mất mày. Nhưng tao không thể giả vờ chỉ là bạn nữa,” tôi nói, mắt cay cay.

Minh nhìn tôi, rồi bất ngờ kéo tôi vào, hôn tôi. Nụ hôn mãnh liệt, đầy khao khát, như thể nó đang trút hết cảm xúc. Tôi đáp lại, tay ôm chặt Minh, cảm nhận cơ thể nó ép sát tôi. Minh đẩy tôi vào tường, tay nó luồn dưới áo tôi, chạm vào da tôi, nóng ran. Tôi rên khẽ, kéo Minh gần hơn, hôn xuống cổ nó, cảm nhận nhịp tim gấp gáp.

“Nam,” Minh thì thầm, giọng run, tay nó cởi nút áo tôi, để lộ ngực tôi dưới ánh sáng mờ. Tôi nắm tay Minh, dẫn nó vào góc khuất hơn, nơi không ai thấy. Minh hôn ngực tôi, môi nó lướt qua da tôi, làm tôi run lên vì khoái cảm. Tôi cởi áo Minh, chạm vào lưng nó, cảm nhận từng cơ bắp căng lên dưới tay tôi. Minh thở gấp, kéo tôi xuống, môi lại tìm môi tôi, nụ hôn sâu hơn, ướt át hơn.

Tôi đẩy Minh vào tường, tay lướt xuống eo nó, cảm nhận hơi ấm và sự run rẩy. Minh rên khẽ, tay nắm tóc tôi, kéo tôi sát hơn. “Tao muốn mày,” nó thì thầm, giọng khàn, mắt lấp lánh dục vọng. Tôi hôn xuống ngực Minh, cắn nhẹ, làm nó rùng mình. Tay tôi luồn vào quần Minh, chạm vào nơi nhạy cảm, cảm nhận sự cứng rắn của nó. Minh thở hổn hển, ôm chặt tôi, như muốn hòa vào tôi.

Nhưng rồi, Minh dừng lại, đẩy tôi ra nhẹ. “Nam, không được,” nó nói, thở gấp, chỉnh lại áo. “Tao… tao không thể. Tao sợ, Nam.”

Tôi đứng đó, tim đau nhói. “Sợ gì, Minh? Tao yêu mày,” tôi nói, giọng nghẹn lại. Minh nhìn tôi, mắt đỏ hoe. “Tao cũng yêu mày, nhưng tao không biết làm sao. Tao sợ mất mày, sợ cả thế giới này.”

Trước khi tôi kịp nói gì, Minh quay đi, chạy xe bỏ lại tôi trong con hẻm. Tôi đứng đó, áo vẫn chưa chỉnh tề, cảm giác như vừa mất đi một phần của mình. Nụ hôn, hơi ấm của Minh, tất cả vẫn còn, nhưng lời nói của nó như một nhát dao.

Về nhà, tôi nằm trên giường, điện thoại rung. Tin nhắn từ mẹ: “Nam, mẹ nghe hàng xóm nói thấy con với thằng Minh ôm nhau trong hẻm. Chuyện gì vậy? Con nói thật với mẹ!” Tôi đọc, lòng như rơi xuống vực. Mẹ biết rồi. Tôi không trả lời, chỉ tắt điện thoại, mắt cay xè.

Minh yêu tôi, nhưng nó sợ. Còn tôi, tôi không chỉ sợ mất Minh, mà giờ còn sợ cả gia đình. Tôi nhắm mắt, cầu mong một phép màu, nhưng sâu thẳm, tôi biết, mọi thứ đang rạn nứt.

————————

Series Navigation<< Người Bên Cạnh Chương 4: Dưới Ánh Đèn Mờ by TieuLangQuan

1 bình luận về “Người Bên Cạnh Chương 6: Vết Nứt Sâu Hơn – by TieuLangQuan”

Viết một bình luận