Hoán đổi cô dâu – Chương 35

Truyện gay: Hoán đổi cô dâu – Chương 35

Sáng hôm sau, Hoàng Dương thức giấc thì Minh Hàn và Anh Quân đã sớm ra bên hồ tập võ. Đứng bên cửa sổ, Hoàng Dương hít một hơi thật sâu và ngắm người mình yêu. Anh nở nụ cười rạng rỡ cho ngày mới. Minh Hàn của anh thật là đẹp cho dù nhìn từ góc độ nào đi chăng nữa. Hoàng Dương nghĩ vậy và hình như mỗi ngày anh lại phát hiện thêm một nét đẹp từ Minh Hàn làm anh thêm yêu say đắm con người lạnh lùng như băng tuyết ấy.

Cho đến bây giờ, nếu hỏi anh tại sao anh yêu Minh Hàn có lẽ anh cũng vẫn chưa trả lời nổi nhưng anh biết rằng anh đã yêu Minh Hàn ngay từ cái nhìn đầu tiên. Có phải chăng bởi khuôn mặt quá đẹp và quá lạnh kia? Hoàng Dương thực sự không biết. Minh Hàn rất ít cười. Ngay cả với anh là người Minh Hàn yêu thương nhất trên đời cũng rất ít khi được thấy nụ cười tươi của Minh Hàn. Những lúc vui, Minh Hàn chỉ mỉm cười nhẹ và điều đó đã làm anh thật ấm lòng.

Mỗi nụ cười của Minh Hàn đã làm cho anh có những trạng thái cảm xúc khác nhau mà trạng thái nào cũng thật đẹp. Có đôi khi, Hoàng Dương ước Minh Hàn cười thật nhiều nhưng anh lại lắc đầu xua đi ý nghĩ ấy bởi nếu như vậy thì đâu gọi là Minh Hàn nữa. Cái gì càng khó có được bao nhiêu thì người ta sẽ càng trân trọng bấy nhiêu và với Hoàng Dương thì nụ cười của Minh Hàn là vậy.

Lúc này đây, nhìn Minh Hàn đang nghiêm nghị, lạnh lùng dạy Anh Quân tập võ, Hoàng Dương càng thấy nhớ nụ cười của Minh Hàn dành cho anh và hiểu rằng nụ cười ấy chỉ có với anh mà thôi. Và trong con mắt của anh hiện tại, ánh dương buổi sớm chiếu lên người Minh Hàn tựa như ánh hào quang làm cho người anh yêu thêm lấp lánh và hấp dẫn biết nhường nào.

Cười nhẹ, Hoàng Dương thấy ngày hôm nay thật đẹp và anh bắt đầu đi xuống chỗ Minh Hàn và Anh Quân.

– Hôm nay anh dậy sớm vậy? – Minh Hàn nhìn Hoàng Dương và hỏi.

Hoàng Dương cười tươi, đến bên người anh yêu và lấy chiếc khăn thấm nhẹ lên trán Minh Hàn dẫu ở đó chẳng có chút mồ hôi nào.

– Em mệt không? – Hoàng Dương hỏi.

Có lẽ câu hỏi đó là thừa với Minh Hàn song Minh Hàn lại cảm thấy rất ấm áp, nhẹ lắc đầu. Sự quan tâm của Hoàng Dương từ lâu đã trở thành một niềm hạnh phúc trong lòng Minh Hàn.

Quay sang Anh Quân vẫn đang tập vài động tác vừa được hướng dẫn, Minh Hàn nói:

– Chúng ta nghỉ thôi em!

Anh Quân nghe vậy liền cười. Từ lúc Hoàng Dương đi xuống, Anh Quân muốn đến nói chuyện với anh song cậu không dám bởi chưa có sự cho phép của Minh Hàn. Những nguyên tắc không bao giờ có thể đổi mà Minh Hàn đặt ra cho cậu, Anh Quân nào dám quên. Thế nên, Anh Quân đành miễn cưỡng tập. Còn bây giờ Minh Hàn đã nói vậy, cậu có thể thoải mái được rồi.

– Anh Hoàng Dương! – Anh Quân cười vui vẻ.

Hoàng Dương xoa đầu cậu bé, nói:

– Em thấy thế nào? Học võ có thú vị không?

Anh Quân tươi cười đáp:

– Em rất thích. Học võ rất tốt cho sức khoẻ. Anh cũng nên học đi!

Hoàng Dương cười cười, lau những giọt mồ hôi đang nhỏ giọt trên mặt cậu bé, nói:

– Ừ! Em mau đi tắm đi, chúng ta sẽ ăn sáng rồi còn đến công ty nữa. Hôm nay và ngày mai em phải học xong kiến thức lớp 2.

Anh Quân gật đầu:

– Vâng!

Rồi cậu liền chạy vụt vào trong, thân hình nhỏ bé của cậu khuất sau dần sau dãy nhà lộng lẫy.

Hoàng Dương nhìn theo bóng hình cậu bé, nói với Minh Hàn:

– Anh Quân không muốn học tiếng Anh nên anh đã đồng ý với cậu ấy là không cần học. Ý em thế nào?

Minh Hàn đã biết chuyện này tối qua khi mang đồ ăn khuya lên cho Hoàng Dương và Anh Quân. Lúc này nghe anh nói, Minh Hàn không để lộ chút biểu cảm nào, vừa đi bên anh vừa đáp:

– Chuyện học của Anh Quân, anh thấy như thế nào là hợp lý thì làm thôi.

Hoàng Dương nhìn Minh Hàn. Anh vẫn chẳng thể nào đọc được ý nghĩ của Minh Hàn dẫu hai người sống với nhau một thời gian không thể gọi là ngắn. Tuy nhiên Hoàng Dương biết Minh Hàn luôn ủng hộ anh nên anh hoàn toàn thoải mái bộc lộ suy nghĩ của mình:

– Nếu Anh Quân chịu học ngoại ngữ thì sau này sẽ rất tốt cho cậu ấy. Nhưng cậu ấy không muốn thì chúng ta cũng có thể lo cho cậu ấy, anh nghĩ sẽ không có vấn đề gì cả.

Minh Hàn véo nhẹ lên má Hoàng Dương, mỉm cười:

– Anh muốn cậu bé có thể tự lập hay dựa vào chúng ta cả đời?

Hoàng Dương xoa xoa má, cười:

– Tất nhiên là muốn Anh Quân tự lập rồi song anh không muốn cậu bé phải buồn. Từ nhỏ Anh Quân đã gặp nhiều bất hạnh rồi.

Minh Hàn nói:

– Anh có thể làm cho cậu ấy vui mà!

Hoàng Dương lắc đầu:

– Đại ca đã nói với cậu bé rằng người nước ngoài không tốt làm cho cậu bé luôn có ý nghĩ xấu về người nước ngoài. Thế nên, cậu ấy không muốn học tiếng Anh.

Minh Hàn cốc nhẹ lên đầu anh:

– Vậy tại sao anh không làm cho cậu bé thích trở lại và ngoài việc học tốt tiếng Việt ra thì ngoại ngữ có ích như thế nào.

Hoàng Dương ngờ ngợ:

– Ý em là…

Minh Hàn gật đầu:

– Đúng rồi đó anh ngốc à. Em muốn cậu ấy không chỉ học giỏi tiếng Anh không thôi mà còn nhiều thứ tiếng khác trên thế giới.

Hoàng Dương hiểu ý, tuy Minh Hàn không nói sẽ làm cách nào song dường như cả hai đã có chung câu trả lời. Hoàng Dương cười, anh hôn nhẹ lên tóc Minh Hàn, chuyển chủ đề:

– Sáng nay em yêu cho anh ăn món gì vậy?

Minh Hàn thản nhiên nói:

– Cho anh nhịn đói!

Ngay lập tức Hoàng Dương xị mặt ra như một con cún con:

– Thật không?

Minh Hàn mỉm cười, không đáp mà hôn lên môi anh làm Hoàng Dương ngây ngất hạnh phúc trong buổi sáng đẹp trời.

……………………………………………

Mọi người cho ý kiến thoải mái nhé, chỗ nào chưa được mình sẽ sửa và rút kinh nghiệm cho lần sau. Thanks!

Thuộc truyện: Hoán đổi cô dâu

23 bình luận về “Hoán đổi cô dâu – Chương 35”

  1. Rất hay!!! Tất cả nhân vật được xây dựng rất đạt !!! Cãm động nhất là khúc Hoàng Dương vào viện lần 2 !!!! Thức đêm 3 ngày cày hết Truyện mệt kinh khủng !!! Nhưng tính ra vẫn còn một cặp đôi nữa : MInh Khang & Anh Quân 😀 Tks Tác giả ^_^

    Bình luận

Viết một bình luận