Học sinh cấp 3 – Đoạn 19

Truyện gay: Học sinh cấp 3 – Đoạn 19

Truyện gay: Học sinh cấp 3 – Chap 42

– Anh không sao chứ , coi nè ai biểu đánh tụi nó chi để tụi nó hội đồng , giờ người anh chày chụa hết trơn – Tui vừa tha thuốc vừa trách anh , nước mắt tui đã ứa ứa

– Thôi em đừng khóc mà , ui da đau – Văn lấy tay lau đi giọt nước mắt trên mi của tui , tui ngại nên lở tay sứt thuốc mạnh tay

Tui thu dọn thuốc sứt rồi quay lưng để chuẩn bị đi bán hàng rong

– Hức … hức … Thôi anh đi nghĩ đi , em di bán tiếp

– Lở đám kia nó chặn đường em tiếp sao – Văn níu tay tui lại

– Tụi nó bị em đánh , nó sợ không dám làm gì nữa đâu

– Thôi em ở nhà với anh y , nha nha – Văn làm nũng , lay lay tay của tui

– Coi anh kìa , thôi anh ở nhà ngoan đi , lát em bán lẹ rồi em về với anh – Tui chồm lên hôn lên môi Văn dỗ dành , anh lập tức cười tươi

– Nhớ về sớm nha em

– Dạ

Tui đắp chăn lên người của anh rồi lấy số hàng ấy tiếp tục đi bán , từ đây ra lại công viên hồi nảy khá là xa , trời lại vô cùng nắng vì đã đến trưa . Tui lếch từng bước ở trên đường

– Mua giùm con 1 cây singun đi chú – Tui mời mấy chú xe thồ đang chờ khách

– Thôi không mua đâu con

Bị từ chối nên tui đi tiếp , chắc vì gần trưa nên chẳng ai mua giúp tui cả , mời nảy giờ cả chục người rồi nhưng ai cũng lắc đầu hết á .. Haizz nắng làm cho mồ hôi tui tuôn ra ngày càng nhiều , có một người đi đường ngược hướng với tui , mong rằng người này sẽ mua hộ

– Mua giúp em một cây singum nha anh – Tui lễ phép

Nhưng anh ta đi ngang qua tui , người gì đâu mà bất lịch sự dữ vậy , tui cũng đi tiếp quảng đường của mình . Nhưng khi tui đi được 3 bước thì bị ai đó kéo lại

– Ui da đau , anh mua dùm em singum hả -Tui quay lại thì thấy anh trai hồi nảy

– Vũ hả , phải em đó không , sao em lại ở đây , em biết anh tìm em dữ lắm không – Người thanh niên đó sỗ một tràn , tui chả hiểu người đó đang nói gì nên cứ đứng yên – Sao em không trả lời , em ở đâu cả tháng nay

– Anh nhầm người rồi , em tên là Phong Hàn chứ không phải là Vũ gì đó , anh không mua giúp thì thôi , anh nói gì em chẳng hiểu gì cả – Tui đẩy người ấy ra

– Anh Phước nè , em không nhớ gì sao – Anh ta nắm tay tui lại

– Phước , Phước nào em hổng quen , anh nhầm người rồi – Tui sợ quá nên gằng tay mà chạy một mạch … Khi cảm thấy đã xa người đó lắm rồi tui mới dừng lại mà tiếp tục với công việc bán hàng của mình

– Alo , Luân hả – Phước nói gấp gáp

– Alo , gì vậy anh

– Anh tìm được Vũ rồi , Vũ còn sống – Phước mừng rỡ vừa nói vừa nhảy tưng tưng

– Anh nói sao , anh tìm được Vũ rồi hả , Vũ ở đâu , mà anh gặp hồi nào – Luân gấp rút

– Anh mới gặp thôi , em xuống Cam Ranh nhanh đi

– Oke , tôi xuống liền

– Mà hình như Vũ bị sao ấy , Vũ không nhận ra anh – Giọng Phước trầm lại

– Anh nói sao , Vũ không nhận ra anh , ý Là Vũ bị mất trí nhớ hả – Luân hốt hoảng

– Anh cũng nghĩ vậy , thôi em xuống đây nhanh đi

– Rồi Rồi … Tút tút ….

Trời bây giờ cũng về chiều , nhưng số singum này của tui vẫn còn nhiều , chắc đến tối mới bán hết được quá . Tui ủ rủ bước đi từng bước nặng nề , nghĩ tới cảnh nếu không bán hết số singum này chắc tối nay tui nhịn đói quá . Nước mắt tui đã bắt đầu ứa ra

– Hức .. Anh ơi mua giúp em một cây singum đi anh – Tui mời một anh đang ngôi trong công viên , tui vẫn còn mếu . Anh ta nhìn tui rồi mỉm cười , Woa. nụ cười ấy làm tui rung động , nó đẹp quá

– Em ngòi xuống đây – Anh ấy kéo tay tui ngồi xuống bên cạnh anh ấy , bất chợt anh lau đi giọt nước mắt đọng trên khoé của tui . Tui giật mình – Sao em khóc

– Dạ nếu không bán hết số singum này chắc em nhịn đói hôm nay qua – Tui nức nở

– Thì ra là vậy , bao nhiêu một cây vậy em

– Dạ 5 ngàn

– Em còn bao nhiêu cây

– Dạ 20 cây

– Anh mua hết luôn – Anh ấy rút ra tờ 500k đưa cho tui

– Anh ơi , em không có tiền thối – Tui cầm tờ 500 mà trố mắt

– Em không cần thối đâu , nó vốn dĩ là của em mà – Tui ngớ người ra khó hiểu , anh bỗng ôm tui vào lòng – Khổ cho em quá , xin lỗi vì anh đã không bảo vệ được cho em , anh xin lỗi em nhiều lắm

– Anh nói gì vậy , em không hiểu – Tui đẩy anh ra – Em chưa gặp anh bao giờ mà sao anh lại có lỗi với em

– Em tạm thời bị mất trí nhớ nên không nhận ra anh thôi , nhà em ở đâu để anh đưa em về

– Thôi không cần đâu – Tui đi bộ về lại nhà sau khi đã bán sạch số singum ấy , và tất nhiên là nhờ cái anh tốt bụng ấy

Nhưng anh ta cứ đi theo tui hoài à , tui bắt đầu thấy phiền

– Sao anh không về nhà của mình đi – Tui quát

– Anh tên Phạm Thành Luân còn em – Anh ta cười

– Em tên Phong Hàn – Tui bước đi nhanh

– Tên Phong Hàn xấu hoắc , tên Nguyễn Hoàng Vũ của em đẹp hơn nhiều

– Tên anh mới xấu ý – Tui le lưỡi trêu anh

Đi một lúc thì cũng về tới nhà của tui , anh ta vẫn tiếp tục đi theo tui

– Đến nhà em rồi , thôi anh đi về đi

– Đợi anh xí

Anh ta chạy ào vô trong nhà , tui ngớ người ra không biết anh ấy định làm gì nữa . Tui vào nhà , đi lên lầu

– Anh à em về rồi nè – Tui gọi Văn

– Anh nhớ em quá à – Văn nhảy tới ôm tui rồi trao cho tui một nụ hôn nồng thắm

– Vũ à – Luân chạy lên lầu thì thấy tui đang hôn Văn nên hết sức phẫn nộ , anh chạy lại đánh Văn một cái khiến anh ngã nhào . Tui hốt hoảng liền cản anh lại

– Anh làm gì vậy , sao anh lại đánh anh trai em

– Ai biểu nó dám hôn em – Luân quát

– Thế còn mày là ai – Văn đứng dậy chỉ vào mặt Luân

– Tao là anh trai của Vũ , cũng chính là chồng sắp cưới của em ấy …..

Truyện gay: Học sinh cấp 3 – Chap 43

– Gì chồng sắp cưới , gì anh trai , anh bị điên hả , tui chỉ có một mình anh Văn là anh trai thôi – Tui la lên

– Tại em bị mất trí nhớ nên tạm thời không nhận ra anh thôi , em theo anh về Nha Trang – Luân kéo tay lôi tui đi , tui gằng tay lại nhưng anh mạnh hơn tui . Trong cơn bực mình tui lại bị ai đó nhập , tui phá tay Luân rồi quăng anh cái đụi khiến anh té xuống cầu thang ..,. Rầm … Áaa …. Tui và Văn liền chạy xuống lầu , úi ổng bất tỉnh luôn rồi .

– Luân à , Luân à anh không sao chứ , Luân à tỉnh lại đi mà – Tui lay lay ổng , nhưng ổng xỉu luôn rồi , tui và anh Văn khiên ổng lên phòng

– Ông bà à , con đã tìm được Vũ rồi , em ấy vẫn còn sống – Sau khi báo tin với Luân thì Phước lập tới trở về Nha Trang báo tin cho gia đình . Khi anh bước vào nhà thì căn nhà trở nên buồn tẻ hơn bao giờ hết , ai cũng sầu thảm , nhưng khi anh nói cho mọi người biết tin vui thì

– Con nói sao , con tìm được nó ở đâu – Ông Dũng chạy lại lay Phước

– Dạ con tìm được em ấy ở dưới biển Cam Ranh , bây giờ Luân đang rước em ấy về , cả nhà yên tâm

– …. Hức Hức …. Ông trời có mắt , Quan Thế Âm Bồ Tát phù hộ … hức hức … Cuối cùng cũng tìm được thằng cháu ngoại yêu quý của tui rồi – Bà Phượng và con gái bà khóc nức nở

– Nhưng có điều … – Phước ấp úng

– Có chuyện gì sao – Ông Hùng sốt ruột

– Có điều Vũ hình như tạm thời bị mất trí nhớ … – Phước cuối gầm mặt

– Không sao , mất trí nhớ có thể giúp nó nhớ lại , chỉ cần tìm được thằng cháu của tôi là được rồi – Ông Dũng trấn an

Căn nhà đã bắt đầu có sức sống , tiếng cười sen lẫn tiếng khóc , nó đã có thể ấm lại được rồi

– Alo – Phước đang vui với cả nhà thì nhận được điện thoại

– Chúng tôi đã bắt được những người có liên quan tới việc mất tích của Vũ , hiện giờ tên cầm đầu vẫn chưa bị bắt , chúng tôi se cố gắng hết sức để tóm gọn hết bọn chúng

– Dạ cảm ơn anh , anh hãy đưa bọn chúng ra pháp luật , chúng tôi sẽ hậu tạ anh sau

– Đây là trách nhiệm của chúng tôi thôi , cả nhà yên tâm … Tút Tút

Thế là những tên côn đồ ngày hôm ấy cũng đã bị công an tóm gọn nhưng còn Nguyễn Thị Hà tức kẻ chủ mưu hiện tại đang ở đâu cơ chứ ….

– Luân à , tỉnh rồi hả , anh làm em giật thót tim luôn đó – Tui đang lau mặt cho Luân thì anh tỉnh dậy . Luân nắm lấy tay tui nói

– Thấy chưa , chỉ có vợ anh mới đánh được anh thôi

– Anh khùng quá , em không biết hồi trước em là gì của anh , nhưng hiện tại thì em là người yêu của anh Văn rồi

– Từ từ rồi em sẽ nhớ lại thôi – Luân nhéo má tui một phát , bất chợt hành động này tui thấy nó quen quen , tui cố nhớ lại thì đầu tui nó nhứt chịu không nổi

– Aaa .. Đầu em đau quá , tại anh nhéo má em á , tự nhiên đầu em đau dễ sợ luôn – Tui đánh nhẹ lên ngực anh

– Đó là trí nhớ của em bất chợt hiện lên á , em đừng suy nghĩ nhiều , từ từ thôi – Luân lại cười , nụ cười đẹp quá …

– Ủ thằng kia đâu rồi em – Luân hỏi

– Anh đừng nói anh hai em như vậy , dù gì anh ấy cũng lớn tuổi hơn anh á

– Anh không thích

– Ghét anh quá – Tui đánh lên ngực anh , anh ôm tui vào lòng . Tui và anh bốn mắt nhìn nhau … Tui gượng mặt đỏ hết lên , tui đứng dậy thì bị Luân níu lại tui tiếp tục ngã nhào lên người anh – Đau quá à , để em đi nấu cơm , mẹ sắp về rồi

– Cho anh ôm em tý nữa đi , cả tháng nay anh ngày nào cũng nhớ em hết á , anh có mua nhiều hoa sen trắng lắm , anh để trong hồ á , khi em về anh cho em xem

– Sao anh biết em thích hoa sen trắng – Tui ngạc nhiên

– Vợ anh mà sao anh không biết được , bây giờ em nhắm mắt lại đi , anh muốn tặng em món quà

Nghe lời anh tui nhắm mắt lại … 1s 3s 5s … Ưm …. Một vật ước át , ấm nóng được luồng vào miệng tui , tui mở mắt ra thì thấy Luân đang hôn tui , nụ hôn lần này nó thiệc là khác với lúc Văn hôn tui , nó vừa lạ lại vừa quen . Tui đắm chìm vào nụ hôn ấy , nhưng rồi tui nhận ra một điều nào đó , tui đẩy Luân ra

– Sao anh lại hôn em , anh Văn kêu chỉ có những người yêu nhau mới được hôn nhau thôi

– Vậy em có yêu anh không

– Ưm … Có , ai em cũng yêu hết – Tui trả lời một cách ngây thơ

– Ừ , anh cũng yêu em

– Nhưng anh Văn kêu , chỉ có người yêu của nhau mới được hun nhau

– Thì giờ em làm người yêu của anh – Luân nhéo má tui

– Nhưng em đang là người yêu của anh Văn mà – Tui gãi đầu

– Không sao đâu , bây giờ mình làm chuyện mà người yêu hay làm với nhau nha – Luân cười gian

– Ừm , mà làm gì anh
————–

Thuộc truyện: Học sinh cấp 3 – by embemua9x

Viết một bình luận