Yêu mãi nhé vợ của anh – Phần 2 – Chap 9: Lớp học bá đạo

Truyện gay: Yêu mãi nhé vợ của anh – Phần 2 – Chap 9: Lớp học bá đạo

Tác giả: Hải Anh

Thấy tiểu nhị chạy ra, dung ma ma há hốc mồm:

-Chời ơi chời!!!Con làm người hầu cho người ta nha cha nội!Con nghèo lắm, ăn có 23 đĩa mà 50 lượng…cắt cổ chế phải ko hả?

-Có trả hay ko hả?-Tiểu nhị càu nhàu.

-Ngươi…!!!

-Thôi để bà ta về cung đi…Tiền bánh tráng ta tính sau!-Quốc nói.

-Dạ dạ…nô tài đi tiếp khách đây ạ!!!

-Đa tạ quốc gia!Nô tì đi đây…-Dung ma ma quay gót biến mất trong con xe bốn chân tích tắt….Quốc khẽ mỉm cười…lại có một phi vụ hành thích mới…

THỤC NGỰ CUNG…(cung của thục gia hoàng quý phi…)

-Vĩnh Tuyền!!!Con đi thong thả…ngạt nương sẽ báo thù cho con…huhu…-Thục phi khóc lóc trước chiếc quan tài sắp đóng nắp, bên trong một cái xác trắng bệt, lạnh ngắt trong giấc ngủ ngàn thu…

Bỗng một ánh sáng chói lóa…xóa hết bóng tối quanh đây…Một thân thể đẹp tựa Pha-ra-ông hiện ra, ăn mặc cực kì quái thai, áo thung trắng, quần jean đen, tóc tai bù xù như vừa bị hiếp dâm tập thể…Khiếp…:

-Thích khách, có thích khách người đâu, bắt hắn cho ta!!!-Thục phi la toáng lên…Thị vệ tứ hướng chạy vào, ùa vây bắt chàng trai đẹp mà lạ này, đám thái giám lâu nay nghe bên cung từ ninh có hai a ca đẹp trai hay làm tình với nhau nên cũng bày đặt làm giá, đi cua trai hoài mà chẳng thành, lòng thèm khát trai đẹp khôn cùng:

-Bẩm nương nương…chẳng phải đây là bác a ca hay sao?-Một tên thị vệ nói.

-Hả?…(Nhìn chàng trai), Vĩnh Tuyền sao sao…con đang nằm trong quan tài mà!…Sao con lại ăn mặc kì vậy?…Con đừng có dọa ngạt nương nha!Ngạt nượng bị tim đó!!!-Thục phi trợn mắt hoảng sợ…

-Tuyền nào?Tuyền gì?…Ai con bà?Đây là đâu?-Chàng trai gãi đầu nhìn người phụ nữ cùng đám khùng xung quanh ăn mặc quái dị…

-Con là bát a ca, Vĩnh Tuyền của ta!

-Ko tôi…tôi là An Vũ…Hoàng An Vũ…ko phải là Vĩnh Tuyền gì đó như bà nói, đây là đâu vậy?-Hóa ra chàng trai lạ lùng này là chồng yêu dấu của bé Bảo, số là Vũ rơi trong ko gian ba chiều sai hướng nên xoay vòng vòng bất tỉnh trong vòng thời gian, đến bây giờ mới đáp xuống chốn này và thành công thay, Vũ vẫn còn nguyên vẹn…

-Hả?Ko, ko phải Vĩnh Tuyền?…Sao cậu lại giống nó thế?-Thục phi và đám thị vệ, thái giám nhìn qua cái quan tài, xong quay sang nhìn Vũ lòi con mắt…

-Tôi nói rồi!(Nhìn vô quan tài)…Tôi là Vũ, cái xác kia là con bà thì phải, hắn giống tôi thật nhưng tôi ko phải là con trai bà!…Đây là đâu?-Vẫn là câu hỏi quen thuộc, lần này Vũ nở nụ cười, làm bao trái tim cung nữ thái giám, rụng hết trơn hết trọi, nước dãi chảy đầy:

-Trai đẹp à…Anh ở xa mới tới về nhà em ở nha…Thái giám cung ý!-Một thái giám ẻo lả nói…

-Ko tới lượt ngươi nói chuyện!-Thục phi lên tiếng, tên thái giám im bặt, hứ khẽ một tiếng…Thục phi tiếp:

-Đây là hoàng cung!…Nếu cậu ko phải Tuyền nhi của ta cũng ko sao, nó vừa bị người ta đâm chết lúc trưa…hic…ta làm mẹ mà ko bảo vệ được cho con mình…hic…ta thật vô dụng phải ko?-Tay thục phi bám chặt vào thành quan tài…

-Hoàng cung sao?…(Vũ nãy giờ nhìn cách ăn mặc cũng ngẫm ra đc đây là người Trung hoa, Vĩnh Tuyền? Vũ cũng nhớ ra đc đó là một a ca thời nhà Thanh…)…Bà có thể cho tôi ở lại đây ko?-Vũ hỏi.

-Được được…cậu ở lại đây cũng xem như an ủi được phần nào trái tim ta…hic…ko có Vĩnh Tuyền ta buồn lắm…Cậu có thể làm con trai ta ko?-Thục phi tha thiết…

-Ừm…thì cũng được…cứ gọi tôi là Vũ!

-Ko được, đã làm con trai ta thì phải gọi ta là ngạt nương và con sẽ trở Thành Bát a ca, con hiểu ko con trai?-Thục phi vui mừng.

-Sao cũng được…hì hì…-Lại cười làm cả đám say nắng…

-Ta nghe nói, Lệnh phi cũng vừa bị hành thích, con cũng nên cẩn thận, ta vừa mất con trai, giờ ta cũng ko muốn mất con nữa…Con hãy kể cho ta nghe về tiểu sử, gia cảnh của con ko?

-Được chứ, ngạt nương cho con thay một bộ y phục khác đi, bộ này mặc hôi rình à!-Vũ cười tươi.

-Người đâu, mau đi lấy cho bát a ca bộ y phục đẹp nhất cho ta…À mà quên…ta cũng nghe nói hoàng thượng sẽ tổ chức, mở lớp dạy văn hóa mới đấy…Nhân dịp này ta sẽ xuất cung dẫn con đi gặp hoàng thượng, con đồng ý ko?

-Dạ được ạ!-Vũ đã quen dần với cách ăn nói mới mẻ và ăn mặc lõi thời kiểu này…Vũ vào phòng thay đồ, bỗng chiếc I phone 6s rơi xuống đất…”Ủa điện thoại?…Đúng rồi mình phải gọi cho bà xã chứ!…Haizz thật là…!”-Vũ thở dài, bấm số gọi Bảo, điện thoại tuy còn pin nhưng lại ko liên lạc đc với Bảo, Vũ buồn bã gọi cho Thanh, nhưng lại ngoài vùng phủ sóng…Chán nản…Vũ cùng ngạt nương mới dùng bữa tối, cái quan tài chứa Vĩnh Tuyền được khuân đi chôn…Và bây giờ Vũ đã trở thành con trai thứ tám của Càng Long….

Sáng hôm sau…

LỚP HỌC

-Hoàng thượng vạn tế, vạn tế, vạn vạn tế!-Các học trò con em lần lượt đứng dậy cúi chào Càng Long.

-Thần thiếp khấu kiến hoàng thượng!-Nhỏ Thanh cũng hành lễ.

-Nhị đẳng a ca xin bái kiến Hoàng thúc!-Huy cũng như mọi người.

-Trẫm miễn lễ, các khanh hãy bình thân!!!-Càng Long cười…rồi tiếp:

-Hôm này là buổi học đầu tiên, cảm ơn tất cả sự có mặt của con em đại thần, ta mong các con sẽ quý trọng hai phu tử đứng đây(Huy và Thanh), nhất định phải nghe lời nghe chưa?

-“Dạ rõ!!!”-Cả đám con nít đồng thanh…

-Được rồi trẫm về cung đây, Thanh phi và Huy a ca ở lại dạy tốt nhá…Thanh Thanh trẫm sẽ nhớ nàng lắm đấy!

-Hihi…chàng hư quá à, chàng về đi,,,thiếp dạy xong sẽ hầu hạ chàng chu đáo!-Thanh tới ôm Càng Long cái, làm chàng phê lòi…Sau đó Càng Long cùng đám thái giám ra về…Tiết học đầu tiên là do Thanh dạy, còn Huy về phòng hội đồng uống trà đạo với ông xã…

-Chào các trò nhá!-Thanh nói với đám nhóc.

-Dạ…Chào nương nương phu tử ạ!-Cả đám đồng thanh.

-Hihi…vậy được rồi…bây giờ chúng ta sẽ học bài đầu tiên nhé!

-Dạ vâng!!!-Lại đồng thanh.

-Bài đầu tiên có tên là”Thơ ca Tấm Cám”nha các trò, tập ghi tiếng Việt nào,,,à trước khi học viết, các trò hãy nghe cô đọc bài “Thơ ca Tấm cám”nhé!!!!

-Dạ…!!!

-“Nghe bà kể chuyện ngày xưa

Có chuyện Tấm Cám, em ưa thích rồi!

Tấm thì số khổ than ôi

Mẹ thì mất sớm, để rồi cô đơn

Tấm xưa đang tuổi còn non

Cha Tấm thì sợ hao mòn tuổi xanh

Ông bèn lấy vợ cho lành

Một công đôi chuyện, nhưng thành tang thương

Vợ kế chính chính đường đường

Vào nhà giữ phép, chuyện thường khó chi

Nhưng rồi cha Tấm cũng đi

Đi theo vợ cũ, buồn chi kiếp người

Dì ghẻ Tấm bỗng phì cười

Cùng cô con gái Cám lười ham chơi

Đúng là số khổ tại thời

Tấm bị hành hạ, có lời tiếng chi

Ngày thì làm việc li bì

Còn con Cám chỉ ngồi lì chờ ăn

Một trưa trời nắng hăng hăng

Dì gọi hai đứa, bảo rằng đua thi

Tấm, Cám chẳng biết chuyện chi

Nhưng rồi cũng lại nghe gì giao công

Dì ghẻ quay mặt ra đồng

Ngó ngang ngó dọc thật lòng bảo ban

“Chúng mày bắt cá cho tao

Tao thưởng yếm đỏ đứa nào nhiều hơn!”

Cám nghe thấy thế mừng rơn

Tấm thì đéo sợ, nàng hơn chắc rồi

Hai cô sách giỏ đi moi

Mò tôm, bắt cá, kiếm mồi lấy danh

Cô nào cùng ráng đi nhanh

Để về cho sớm, rồi tranh yếm hồng

Suốt buổi Cám chỉ chơi rong

Cuối ngày mà giỏ vẫn không có gì

Tấm thì chăm chỉ như khi

Hai giỏ đầy cá, giờ thì về thưa

Cám kia giỏ trống day dưa

Chắc là nó sắp định lừa Tấm đây

“Chị Tấm má đỏ hây hây

Nhưng mà đầu chị dính đầy bùn ao

Chị xuống gội lại xem sao

Nếu dơ về mẹ mắng gào cho xem!”

Tấm thì một mực tin em

Nên để giỏ cá, xuống xem thân mình

Thấy đầu bùn đất lình sình

Clear một gói một mình xài luôn

Xong rồi hụp xuống ao vuông

Lúc sau ngoi dậy, thân truồng dưới ao

Trên bờ Cám thấy vui sao

Phân vân xem lấy giỏ nào đầy hơn

Nghĩ rồi trút cả hai luôn

Xong rồi vội vả, ả chuồn về ngay

Giỏ cá ko cánh mà bay

Tấm sởn gai ốc:”Phen này đòn no!”

Ngồi xuống ôm mặt khóc to

Đột nhiên ông Bụt, cưỡi bò hiện ra

Mặt xanh như cái lá đa

Khói bay mù mịt, như là đốt rơm

Áo quần Bụt rách tinh tươm

Nhưng nhìn tráng kiện, chắc hơn nhiều người

Bụt nhìn Tấm cứ cười cười:

“Con nhìn trong giỏ cá tươi xem nào!

Vẫn còn bé bống đó sao?

Đem về thả giếng đi nào Tấm ơi!”

Nghe Bụt mách Tấm vâng lời

Tay xách giỏ cá rồi rời gốc Lim

Về nhà gác bếp đã im

“Chắc dì ngủ sớm ko tìm mình đâu!”

Tấm ngồi ngắm bống hồi lâu

Mới thả xuống giếng vào đầu canh hai

Rồi như người đã thuộc bài

Hàng ngày cho bống ăn vài bát cơm

Được nấu từ gạo siêu thơm

Nên bống nhanh lớn, mọc bờm khoe cơ

Mẹ con Cám thấy nghi ngờ

Liền cử ả Cám, nấp bờ rình xem

Thấy Tấm cầm bát nhá nhem

Cám theo sau gót, ra xem thế nào

Xem xong vui biết là bao

Cám về kể mẹ làm sao thì làm

Hôm sau bảo Tấm chớ ham

“Chăn trâu xa chỗ đồng làm nghe con!”

Tấm thì vẫn cứ lon ton

Dắt trâu đi tuốt chiều son mới về

Mẹ con Cám mặt như hề

Ra bắt bé bống, dao kề thịt luôn

Con bống to bằng con tôm

Mẹ con nhà Cám nướng thơm chén liền

Ăn xong sướng đảo sướng điên

Cá chùa ko mất tí tiền, đã ghê!

Tối về Tấm chẳng bỏ bê

Đem cơm cho bống, nhưng hề thấy đâu

Tấm ngồi khóc lóc hồi lâu

Bụt thương Bụt lại chui đầu hiện ra

“Con tìm xương bống cho ta

Đem bỏ bốn lọ, chôn ba chân giường

Còn một lọ thấy vấn vương

Nên chôn vào chỗ chân giường tiếp theo!”

Thời gian cứ trôi vèo vèo

Tấm Cám đã lớn, nàng nào cũng xinh

Nhà vua mở hội linh đình

Khắp nơi làng nước, dân tình xôn xao

Mẹ con nhà Cám nôn nao

Sửa soạn quần áo, bộ nào đẹp đây?

Tấm thì vẫn cứ thơ ngây

Cũng hứng đi hội, vay vầy xin theo

Thấy Tấm quần áo bèo nhèo

Dì ghẻ hỉnh mũi:”Ta nào cấm chi!”

Nhưng con hãy giúp cho gì

Nhặt hết số thóc trước khi đi đàng

Nghe xong Tấm thấy bàng hoàng

Còn mụ dì ghẻ trộn sàng gạo vô

Gạo, thóc cũng đủ một xô

“Bao giờ nhặt hết bà cô ác này!”

Tủi hờn che mặt bưng tay

Bụt thương Bụt lại hiện ngay ra kìa

Cho đàn chim sẻ phân chia

Chớp mắt một phát, thóc kia, gạo này

Nhưng Tấm phát hiện ra ngay

Quần áo cũ rách từ ngày xa xưa

Lấy đâu đồ đẹp đong đưa

Thế là lại khóc giữa trưa mười giờ

Bụt lại xuất hiện bất ngờ

Nghe Tấm kể chuyện tỉnh bơ phán rằng:

“Đào bốn cái hủ lên chăng

Sẽ có đồ đẹp tính bằng đô la”

Tấm nghe há hốc mồm ra

Đào ngay bốn hũ giường nhà đã chôn

Hũ nào cũng có mùi thơm

Áo quần sạch sẽ, mặc ươm vào người

Mặc xong Tấm nở nụ cười

Lại thêm chú ngựa, chờ người ngồi lên

Tự nhủ phải vượt lên trên

Đám đông ai đẹp, thì hên vua nhìn

Thành ra Tấm khá tự tin

Phóng ngựa lên trước, mong nhìn được vua

Nhưng rồi số phận trêu đùa

Đang đi hài rớt, chào thua mất rồi!

Thế là Tấm mặc kệ thôi

Gói chiếc còn lại, chen chơi biển người

Voi vua ko phải tính lười

Đến vũng nước lội, đứng cười:”Ko đi!!!”

Vua sai xem có cái gì

Ai dè hài đẹp, si mê lòng chàng

Vua bèn truyền lệnh âm vang:

“Ai đi hài khít, đứng hàng nương nương!!!”

Nghe xong tin lạ bất thường

Dân tình phấn khởi, tranh nhường thử đi

Đúng đời lắm chuyện thị phi

Kẻ ko phải chủ cũng đi ướm hài

Chiếc hài một cỡ một size

Thì trăm người ắc, một hai đi vừa

Mẹ con Cám cũng biết thừa

Bon chen ướm thử, nếu vừa thì sao?

Nhưng cũng chẳng khá là bao

Vì hài mã hóa làm sao đi vừa

Tấm thấy trời tối sắp mưa

Nên chen vô hội, ướm vừa chuyện chi

Thấy Tấm cũng muốn thử đi

Mẹ con Cám xỉa:”Tính gì con kia?”

Tấm mặc lời đó ra rìa

Xông pha đi thử, rồi chìa chiếc ra

Ồ ồ rõ một đôi là

Vua mừng quân sướng, hát ca tưng bừng

Nhà vua có vẻ rất ưng

Lấy được vợ đẹp vui mừng làm sao

Mẹ con Cám tức tuôn trào:

“Sao vua không lấy con tao hả trời?”

Cho nên mụ nghĩ cách chơi

Đến ngày dỗ bố mụ mời Tấm ra

Tấm thì hết sức thương cha

Trèo cau hái quả nhưng mà than ôi

Dì ghẻ tính hết cả rồi

Bảo là đuổi kiến, nhưng ngồi chặt cây

Cây đổ, Tấm ngã đầm lầy

Bơi thì ko được, vì đầy bùn thôi

Tấm chết Cám thế chỗ ngồi

Thay làm hoàng hậu, nhưng rồi vua chê

Lại nói hồn Tấm ở quê

Vàng anh hóa kiếp, lại về bên vua

Vàng anh chẳng phải dạng vừa

Thấy Cám giặt áo ko ưa chửi liền:

“Rõ là con Cám này điên

Giặt dơ như thế, phơi liền được sao?

Nhớ khi phơi áo chồng tao

Phải phơi bằng gậy, bờ rào cấm phơi

Phơi bờ rào rách tả tơi

Không nghe tao chém tơi bời nghe con!”

Cám mặt mày rõ héo hon

Vua nhìn chim đẹp lại còn kêu sang:

“Này cô chim đẹp họ Vàng

Vợ anh nếu phải thì nàng chui vô

Kẻo ở ngoài đó xô bồ

Đua đòi nhõng nhẽo, đánh lô không chừng!”

Chim nghe thấy thế quá mừng

Chui tọt vào áo, vì ưng cái lồng

Có chim vua cứ ở ko

Sáng mê, tối mẩn, đêm phòng cùng chim

Cám tức như chuyện trong phim

Nên đem bắt thịt rồi ghim nướng liền

Mất chim vua cứ buồn phiền

Cám ta vui vẻ, cơn điên hạ rồi

Lông chim Cám đổ gần đồi

Mùa đông rét lạnh, mọc chồi hai cây

Đúng lúc vua dạo qua đây

Sai quân mắc võng vào cây mà nằm

Thấy vậy, Cám mặt hầm hầm

“Xoan đào chết tiệt, dàm dầm dụ vua!”

Cám ta quyết chẳng chịu thua

Sai người chặt gốc cho vua hết nằm

Đem cây làm cửi dệt chăm

Hàng ngày cót két, Cám nằm không yên

Dệt cửi rõ chả có tiền

Lại bị ai chửi, làm phiền nhức tai

Dì ghẻ xúi bỏ ra ngoài

Rồi đem đốt cửi thành vài đống tro

Như thế Cám đỡ phải lo:

“Chắc là chị Tấm ko thò đầu ra!”

Ai dè hồn Tấm chẳng tha

Cây thị tươi tốt mọc ra bên đường

Quả thị sau mùa tỏa hương

Chín vàng ngon mắt vấn vương thơm nồng

Bà lão qua thấy dừng trông

“Rụng vào bị nhé! Bà ko ăn mà!”

Thị nghe rụng xuống bị bà

Bà lão tốt bụng về nhà ko ăn

Có điều bà cứ băn khoăn

Sau hôm thị rụng, nhà ngăn nắp liền

Một hôm đi chợ quên tiền

Quay về bà thấy nàng tiên trong nhà

Bà toan xé nát thị ra

Để cho nàng mãi bên bà mai sau

Một hôm vua ghé ăn trầu

Vua mồm há hốc, nhầm đâu được nà!

Rõ là nàng Tấm của ta

Bà ơi! Xin hãy…đem ra xem nào!

Bà lão thấy lạ làm sao

Gọi Tấm ra gặp bà vào bên trong

Thấy Tấm nước mắt lưng tròng:

“Vợ ta sao lại long đong thế này!”

Tức thì vua rước về ngay

Cám nhìn Tấm đẹp, ngày ngày điên thôi

Tấm được vua phục chức rồi

Sai quân đun nóng một nồi nước ngon

Rồi sai đào một hố tròn

Cám em có thích, trắng “giòn” nhảy vô!

Cám vui sướng nhảy hoan hô

Chui ngay xuống hố, ai ngờ chết toi

Sau khi con Cám chết rồi

Tấm đem làm mắm đưa hồi về quê

Mẹ Cám ăn cảm thấy phê

Mặt mày hớn hở tứ bề khen ngon

Nhưng sau khi biết thịt con

Lăn đùng ra chết chẳng còn vấn vương!…”

-Cô đọc xong rồi các trò thấy sao?-Thanh đứt hơi sau khi đọc bài thơ do nhỏ sáng tác…

-Ha ha ha…á…ha ha ha…mắc cười quá!-Cả đám đập bàn cười nức nẻ, làm Thanh đơ như cái cơ…

-Cười cái gì hả?…Thấy thơ có hay ko?Có hiểu cái gì ko hả?-Thanh trợn mắt hỏi.

-Dạ…hay…ạ…ha ha…vua là thái giám…mất chim…ha ha…-một cậu học trò đứng dậy

-Ặc…-Thanh đỏ mặt…-Hừ…thế thì chuyển sang học”Nhật kí trong tù” đi ha:

“Trong tù ko rượu cũng ko hoa

Cảnh đẹp đêm nay khó hững hờ

Người ngắm trăng soi ngoài cửa sổ

Trăng nhòm khe cửa ngắm nhà thơ.”

-Có hay ko các trò?-Thanh tinh nghịch hỏi, tay cầm roi vơ vơ…

-Dạ hay…-Cả đám sợ tái mặt.

-Hú hu…hay quá Thanh tỷ tỷ ơi!-Tiểu Yến Tửl ên tiếng cùng Tử Vy và Kim Tỏa nãy giờ vô ngồi học hồi nào ko hay.

-Á…các mụi vô đây chi?- Thanh ngạc nhiên.

-Đi học chứ chi ạ!

-Hihi…các mụi ngồi đi ha, đã đến đây rồi thì phải nghe lời tỷ rõ chưa?

-RÕ…-Ko chỉ hai con cách hét mà cả đám cùng hét…Sau đó Thanh lần lượt dạy các bài thơ đạo đức Hồ Chí Mình cho các học trò, cung nữ, thái giám đứng cười bể bụng mặc dù ko hiểu con mẹ gì…

Sau tiết học của Thanh là Huy xinh đẹp làm giáo viên dạy ín lịt:

-Hè lâu cờ lát!-Huy cười tươi chào lớp lần hai.

-Hè lâu cờ lát!-Cả lớp đáp lại.

-Hihi…các trò phải đọc là…Hè lâu tít chờ nhá!

-Vâng ạ!

-Bây giờ chúng ta học từ mới nhá…:”Bot!”- Các em đọc theo thầy đi ạ!

-“BOT!!”-Cả lớp đồng thanh.

-Tốt lắm…

-Dạ bot là gì vậy phu tử?-Một học trò mạnh dạng hỏi.

-À là người đẹp, vợ của các chàng trai đấy…nhưng ko phải là con gái hay phụ nữ làm vợ đâu nhé…đó là hai chàng trai yêu nhau rồi cưới nhau, người chồng gọi là “TOP”, còn người con trai làm vợ gọi là “BOT”, các em hiểu chưa?-Huy cười.

-Hiểu rồi bà xã!!!-Long xuất hiện nãy giờ nhìn chàng vợ xinh xắn của mình dạy bậy…

-Hứ…ông xã hư thúi vãi…bà xã đang dạy à nha…biến dùm đi!-Huy đỏ mặt trợn mắt.

-Ông xã hư chứ hông có thúi, thúi ùi tối sao làm vợ sướng đây!-Long lộ vẻ dê chúa ra.

-BIẾN NGAY LIỀN ZÀ LẬP TỨC!!!-Huy điên lên…thế là Long cuốn gói biến mất ngay, đám cách cách đã về cung tự lúc nào…Thế là Huy tiếp tục giảng bài, đám học trò cứ cười khúc khích chuyện nãy giờ…

Cứ thế buổi học trồi qua với nhiều điều thú vị, hôm sau Bảo sẽ đi dạy…

NGỰ HOA VIÊN

Càng Long đang ngồi ngắt hoa bắt bướm, bỗng:

-Hi ông xã…!!!-hoàng hậu trượt pa-tin trên đôi giày gỗ do nhỏ Vy sáng chế cức kì tinh vi, đưa tay vẫy chào Càng Long từ xa…

-Hả?…Gì gì đây trời?…Người đâu bắt ả đàn bà điên kia lại!!!-Càng Long hoảng sợ khi thấy có người lạ đang lao với tốc độ ghê gớm về phía mình…Hoàng hậu mặc đồ bơi sexy, ko cài trang sức, nhưng dùng khăn hồng bịt mặt, nên Càng Long ko nhận ra là phải, tất cả những gì trên người hoàng hậu đều do một tay bé Vy làm ra, nhỏ cũng đang trên đôi giày pa-tin trượt theo sau…Nghe Càng Long kêu, quân lính liền kéo nhau vào, hoàng hậu mất đà vì hoảng sợ, nhở Vy cũng vậy…Thế là hai người tiếp đất một cách thoải mái…Tàn phai nhan sắc với đất mẹ…(Hết chap 9…đón xem chap 10 nhé:”Gặp lại nhau…”)…

—————-

Thuộc truyện: Yêu mãi nhé vợ của anh! – by Hải Anh

Viết một bình luận