nhóc số 13 – Chap 5: Tạm biệt

Truyện gay mới 2017: Cậu nhóc số 13 – Chap 5: Tạm biệt

Tác giả: ThiêngDy

Sau khi nó đi lại bàn làm việc và gục xuống ,anh cũng không thèm quan tâm đến nó nữa.Lạnh lùng bước lại bàn làm việc của mình ngồi xuống và không nhìn nó một cái.

Suốt buổi chiều làm việc , nó thì úp mặt xuống bàn vì cơn sốt đang rất cao còn anh thì giải quyết đóng hồ sơ trước mặt nhưng không tài nào làm việc được vì hình ảnh của nó với chàng thanh niên kia cứ hiện trong tâm trí anh , anh nghĩ người đó có quan hệ gì với nó và điều đặc biệt là tại sao anh lại nóng giận khi nó đi với người khác ” Đây là cảm giác gì ?”

Chiều tàn , hoàng hôn đến bầu trời đang thắp lên một mảng trời ấm áp với sắc thái êm diệu mà nó thích nhất, nhưng hôm nay nó lại không ngắm được sự chuyển màu tinh tế này.

Cuối cùng cũng xong việc, anh vươn

vai thoải mái cơ thể và để thư giãn tâm trí. Nhìn sang người đối diện – người luôn trong suy nghĩ của anh suốt cả buổi chiều hôm nay, anh nhìn thấy nó vẫn còn nằm xuống bàn ,lạnh lùng nói

Hết giờ làm việc cậu có thể về

…-nó

Thấy nó không trả lời anh nghĩ nó đang xem thường mình nên tức giận nói

Tôi nói cậu có nghe không?

Im lặng vẫn thuộc về nơi nó , anh không còn đủ kiên nhẫn nữa nên đi lại nâng khuôn mặt nó lên. Đứng người khi nhìn thấy khuôn mặt nó đã xanh xao , đưa tay lên trán thì cảm nhận đầu tiên là rất nóng. Anh hoảng sợ kêu nó

Thiêng… Thiêng..

Không trả lời, anh vội vòng tay bế nó đi ra xe hơi trước bao nhiêu cặp mắt kinh ngạc của nhân viên .Mặc kệ tất cả mọi thứ xung quanh mình đều quan trọng đối với anh bây giờ là nó.

Nhẹ nhàng đưa nó lên xe , trong suốt đường về anh cứ nắm chặt bàn tay nó và nói

Đừng xa anh em à

Anh sợ nó rời xa mình , sợ cảm giác rời xa thứ mình yêu nhất , sợ ký ức đau khổ nhiều tổn thương sẽ quay lại với anh.

Xe lăn bánh trước cổng một căn nhà to lớn , chạy xe vào nhà ,anh vội bế nó đi thẳng lên giường của mình và đặt nó nhẹ nhàng xuống. Lấy chiếc điện thoại ra gọi cho bác sĩ với lời nhắn sau cùng cho vị bác sĩ

Tới nhanh cho tôi

Ngồi cạnh nó nắm chặt bàn tay và nhìn nó với ánh mắt đầy sự yêu thương ,đợi bác sĩ tới anh như thay đổi đến chóng mặt từ khuôn mặt dịu dàng lo lắng chuyển thành lạnh lùng vô cảm đối với bác sĩ.

Nhường đường cho bác sĩ vào khám cho nó , chỉ mới 5 phút anh đã hối thúc” Sao rồi , nhanh lên đi ”

Anh thật sự đang rất lo cho nó mà lại không muốn ông ấy nhìn thấy gương mặt của mình vẫn lạnh lùng nhìn ông nhưng lời nói anh vừa phát ra đã bán đứng anh.

Bác sĩ quay qua và đứng lên nói với anh

Cậu ta bị cảm chắc do mưa nhưng không uống thuốc nên càng lúc càng nặng ,tôi đã hạ sốt

Anh nhẹ trong người cảm ơn bác sĩ

Bây giờ cậu theo tôi lấy thuốc chút cậu ấy tỉnh cho ăn chút gì rồi uống thuốc sẽ khỏe -Bác sĩ từ tốn nói

Anh gật đầu và đi xuống tiễn bác sĩ ra về.Trở lên phòng trước mắt anh là một cậu nhóc xinh đẹp tựa thiên thần với làn da trắng ,đôi mi dài và bờ môi căng mọng đung đưa theo từng nhịp thở , một cậu nhóc đáng yêu từ ngoại hình đến tính cách tinh nghịch nhưng cũng đầy tình cảm sâu sắc.

Đang mãi ngắm thì có điện thoại gọi cho nó .Nhìn tên trên màn hình là ” Vi Hám Trai ” anh nhăn mặt khẽ cười và bắt máy

Alo

Alo ai vậy cho tôi gặp Thiêng

Cậu ấy bị bệnh đang ngủ có gì gọi sau

Bây giờ nó sao rồi – Vi hối hả hỏi thăm nó

Đã không sao- Anh vẫn lạnh lùng trả lời

Vi chưa kịp hỏi thăm tiếp thằng bạn nó thì bên đầu dây bên kia đã ” tút..tút..”

Vi nóng giận chửi rủa ” Đồ mất lịch sự, lão nương gặp mi là mi toi đời ” ,Vi cũng yên tâm vì cậu cũng có người chăm sóc

Tắt điện thoại để lên bàn, quay sang nó thì anh cảm thấy nóng trong người vì đôi môi đỏ lên của nó đang đung đưa thei từng nhịp thở. Ngồi xuống và từ từ áp mặt vào nó chỉ còn khoảng cách là 3cm nữa thì môi anh đã đến chỗ cần đến

Cảm nhận hơi thở nóng ấm đang phả vào mình , nó mệt mỏi mở mắt .Đập vào mắt nó là đôi mắt anh đang chiếu thẳng , nó đỏ mặt như quả cà chua không phải vì ngại mà là vì tức.Vung chân đá anh văng xuống giường , anh như đang trên tận mây xanh lọt xuống địa ngục đau khổ ,loay hoay ngồi dậy thì nhận được một cái tán ngàn sao trước mặt .

Không đợi anh nói tiếng nào nó tức giận quát lớn

Anh tính làm gì

Đồ đáng ghét -nó bây giờ đang bóc khói

Anh không nói tiếng nào xoay người lại ,lạnh lùng nói một câu rồi bước xuống lầu

Tôi thấy nhóc sốt cao nên đưa về nhà khám bệnh cho nhóc , không thích thì tôi xin lỗi

Anh đi rồi để nó ngồi nhìn cánh cửa với những suy nghĩ

Anh ta đưa mình về , giúp mình…

Nhưng anh ta tính làm gì..?

Dù sao anh ta là một người tốt – mình đúng ngu ngốc, hậu đậu …

Bước xuống cầu thang với gương mặt lạnh lùng , anh đã cố điều hòa cơ thể không nóng giận trước nó , anh đã cố gắng để đóng cánh cửa nhẹ nhàng.

Anh đi xuống bếp nấu cho nó một tô cháo thịt bằm và lấy thuốc bác sĩ đưa đem lên cho nó.

Mở cửa bước vào phòng anh thấy nó vẫn đang ngồi trên giường nhìn anh , nhưng anh quay sang chỗ khác tránh ánh mắt của nó .Bước lại bàn đặt tô cháo lên và lạnh lùng bảo

Cậu ăn hết cháo rồi uống thuốc

Nói xong anh đi lại cửa sổ rút điếu thuốc bật lửa và rít thật sâu như tâm trạng anh hiện giờ .

Thấy anh không được vui nên nó nghĩ tại nó lúc nãy nặng lời và còn tát vào mặt anh.Nó thấy như vậy nên ấy nấy và cũng không vui khi thấy anh như vậy.Nó mới hỏianh

Anh giận tôi sao??

Anh không qua nhưng vẫn điềm tĩnh trả lời với nó

Không

Thấy anh không quay lại ,hết cách nó bước xuống giường và đi về phía anh .Nghe tiếng bước chân biết nó bước lại anh liền dụi ngay điếu thuốc hút còn dang dở .Nó nhìn anh từ phía sau một lúc rồi bước đến nói

Thuốc không tốt cho cơ thể đâu

Sao một hồi im lặng anh trả lời

Nhóc không thích người hút thuốc

Uh – nó nhẹ nhàng trả lời

Anh xoay lại nhìn nó tính nói đều gì nhưng thôi ,anh nói với nó

Sao không ăn cháo

Nó không nói gì nắm tay anh kéo. lại giường ngồi kế nó và tinh nghịch kêu anh đút nó ăn

Anh rất vui khi nó nắm tay anh còn kêu anh đút ăn nữa nhưng lại giả vờ không đồng ý

Làm mặt mèo con nũng nịu và lắc lắc bàn tay anh ” Đi mà ”

Anh vẫn nghiêm mặt ngây ngô nhìn gương mặt đáng yêu của nó .Nó bị quê nói

Không thì thôi ,tôi tự ăn

Anh nghe vậy liền nhanh tay cầm tô cháo và mút một muỗng thổi cho nguội đút cho nó. Vừa đút xong mút muỗng thứ hai chưa kịp thổi thì anh nghe nó la lên

Aaaaaa…

Anh giật mình cho nguyên muỗng cháo nóng hổi vào miệng và kết quả anh bị phỏng , anh cũng la lên

Aaaaaa…

Thấy anh như vậy nó bật cười thành tiếng , thấy mình hơi quê nên anh nói

Cười gì chứ ,anh bị phỏng rồi nè, sao nhóc la vậy

Nó cười muốn lộn cả ruột thấy anh vậy nên ngưng lại nói với anh

Tại bất ngờ

Anh ngạc nhiên hỏi nó

Why

Anh nấu cháo ngon quá -nó thẹn thùng khen anh

Uh vậy ăn hết đi – anh rất vui khi nó khen như vậy

Nó thấy anh vui liền tinh ranh trêu chọc ” Nói lơ thôi anh ơi ” rồi cười tươi

Biết nó chọc ,anh liền thổi một hơi đút tới tấp cho nó khỏi nói nữa

Nó ăn quá trời no luôn nhìn còn gần nửa tô nên mới kêu ăn không nổi nữa .

Anh thấy nó cũng no nên thôi ,tính bỏ tô cháo lại bàn thì nó kêu anh ăn hết phần còn lại

Anh giả đò không chịu bắt nó đút anh mới ăn.Nó biết là anh muốn thế nên chọc anh

Anh không có tay à?

“Nhóc có tay nhưng anh vẫn đút nhoc
đó thôi’

Tôi đang bệnh anh không thấy à?””- nó vẫn tinh nghịch với bản tính cố gắng chọc”

Vậy thôi anh không anh- anh làm mặt buồn nhìn nó

Nó không chịu nổi với biểu cảm của anh nên đành lấy tô cháo hối hả đút cho anh

Anh bị đút đến nỗi nuốt không kịp nên qính quáng nói

Nóng

Cháo nguội rồi-nó

Mắc nghẹn chết anh- anh vừa há mồm cho nó đút vừa nói

Cháo không nghẹn được đâu – nó mỉm cười nói

Khi đang đút nó nhìn sang thây mặt anh còn in mờ mờ bàn tay năm ngón của nó .Nó mới dừng đút lên tiếng

Mặt anh còn đau không

Còn đau quá trời – thật sự anh đã hết đau nhưng anh muốn xem nó sẽ làm gì

Rồi sao-nó nói tiếp

Hun một cái hết đau liền – anh nói như nữa chơi nữa thật

Nó biết anh đang chọc ghẹo nó nhưng nó vẫn khom người tới hun vào má anh một cái.Anh đứng hình nhìn nó vài giây .Nó thấy anh như vậy mới nó

Hết chưa

Anh vui mừng nhưng vẫn muốn nữa ” Còn môi bị phỏng. Cứ tưởng là được hôn tiếp ai ngờ tô cháo ngày càng vơi đi và đi hết vào trong miệng anh.Nó đút tới tấp cho anh khỏi nói nữa

Còn một muỗng cuối anh cố tình để cháo dính khoé miệng mình ,nó thấy thế nên tính dùng tay chùi dùm anh ,không ngờ anh lùi lại làm nó mất đả ngã vào anh và môi nó đã thay bàn tay chùi sạch đi vết cháo kia.Nó vội đứng lên trong khi anh vẫn còn đang hạnh phúc

Bước lại bàn thấy đóng thuốc nó sợ quay lại hỏi anh với gương mặt cà chua,lần này không phải là tức mà là ngại vụ vừa xảy ra

Thuốc nhiều quá không uống được không?

Anh chọc nó ” Làm dược sĩ bán thuốc mà sợ thuốc ‘

Nó bị quê liếc anh một cái rồi nói ” Kệ tôi”

Anh bước xuống đứng kế bên nó liều mạng ôm nó vào lòng.Nó thấy vậy giật mình đẩy anh ra và nói

Anh làm gỉ nữa đây ,muốn thấy dao nữa hả

Anh sợ sợ nhưng không buông tay dụ nó ” Anh nghe nói khi uống thuốc thuốc có người khác ôm dễ uống hơn ”

Nó nghe có phần mờ ám ” Đừng có xạo rồi lợi dụng ”

Không tin nhóc thử đi

Nó cần viên thuốc lên vài uống từng viên.Nó đang cực lực rán đưa từng viên thuốc vào bụng thì anh lại tận hưởng vài sữa tắm từ vai và cổ nó.

Uống xong hết thuốc một cách khó khăn ,nó quay lại nói với tên biến thái phía sau

Tôi uống xong rồi anh ôm hoài vậy

Anh buông nó ra buồn bã nói ” Anh nói hay không ,anh ôm em uống dễ dàng liền ”

Dễ con khỉ, anh lợi dụng cơ thể tôi thì có chứ giúp gì

Anh giả bộ không nói gì nằm xuống giường xoay lưng lại nó suy nghĩ ” Anh đã TẠM BIỆT hết những nỗi đau, nỗi buồn vì bên cạnh anh đã có nó”

.Thấy thế nó không hiểu trèo lên người lật anh lại định hỏi rõ chuyện gì .

Nhưng….

Chap 6 : Aaa… anh là tên biến thái

Thuộc truyện: Cậu nhóc số 13 – Tác giả: ThiêngDy

4 bình luận về “nhóc số 13 – Chap 5: Tạm biệt”

Viết một bình luận