Tình yêu và thù hận – Đại học UG – Phần 3 – Chap 6: Vị đắng

Truyện gay: Tình yêu và thù hận – Đại học UG – Phần 3 – Chap 6: Vị đắng

Tác giả: Nhóc Mê Trai

-Nói đi

-Cháu…muốn li dị

Tôi giật mình thoảng thốt, nhanh đến thế sao? Chỉ 2 tháng thôi mà anh đã chán tôi ư? Tôi biết thể nào anh cũng chán 1 người tàn tật như tôi mà thôi, nhưng đó là tôi nghĩ sau vài năm. Nhưng lần này chỉ có 2 tháng.

-Minh Tuấn, cháu…cháu nói cái gì vậy

-Cháu muốn làm theo ý bà-Anh bỗng cầm tay Ngọc Thư-Lấy Ngọc Thư làm vợ

Tim tôi đau quặng lại, cổ họng đắng nghét. Mắt tôi cay xè, chỉ cần chớp mắt thì tôi sẽ khóc. Đó không phải là những gì tôi muốn sao? Tôi phải nên vui mừng chứ. Sao…sao tôi muốn khóc thế này
-Không được, ta không cho phép

-Bà…sao lại…

-Con nên biết con đã chờ nhiều năm mới có được như vậy. Sao con lại có thể đạp đổ như vậy

-Nhưng bà à…

-Khánh, sao con không nói gì vậy?-Bà cắt ngang lời anh

Tôi nghe thấy liền ngước lên, bắt gặp ánh mắt lạnh lùng của anh. Quay sang bà, ánh mắt bà tức giận, hệt như lúc anh mang tôi về

-Cháu…không có gì để nói. Anh ấy muốn thì…có cản cũng không được

-Vợ cũ à, em nói thật đúng-Anh cười lạnh

Tim tôi quặn lại trước lời nói của anh, anh lấy trong túi ra 1 tờ đơn. Đó là đơn li hôn, đặt lên bàn, bà vội túm lấy nó, xé rách. Anh lại cười lạnh

-May mà còn có bản sao-Anh lấy ra tờ khác, đưa cho tôi

-Không được, cháu không được kí-Giọng bà giận dữ, gần như là dùng hết để gào

Tôi quay sang nói với bà

-Bà…dù li hôn, cháu…vẫn có thể làm khách mà-Tôi cười mỉm,

Bỗng bà đứng dậy, lao về phía tôi giật lấy và xé bỏ lá đơn

-Bà, cậu ta cũng muốn li hôn, đâu phải chỉ riêng mình cháu?

-Cháu phải biết xây dựng gia đình là điều đơn giản, nhưng tình cảm bao năm con dành cho vợ con bao năm nay đi đâu rồi hả? Huống hồ bà già này còn chưa đồng ý, hai đứa không thể li hôn. Còn cô, Ngọc Thư, cô không có liêm sỉ à?

-Bà à, đây chuyện riêng của cháu. Bà hãy để cho cháu giải quyết

-Nhưng…

-Bà. Anh Tuấn đã muốn như vậy thì đừng cản làm gì. Đối với người như cháu, như thế cũng đủ rồi-Quay sang anh, tôi cố kìm nén-Anh còn bản nào nữa không?

-Còn chứ, tôi cứ tưởng cậu van nài cơ

Nghe đến đây, cổ họng tôi đắng ngắt, nhưng dù sao tôi cũng đã nếm được vị ngọt rồi mà. Thế…cũng đủ rồi. Anh lại lấy ra thêm 1 bản nữa, đưa cho tôi. Tôi không do dự mà kí thẳng vào. Tay tôi đưa tờ đơn cho anh, anh giật phắt lấy. Nhìn 1 chút rồi mỉm cười

-Coi như cậu biết điều. Để người ta không nói ra nói vào, tôi chuyển nhượng cho cậu 15% cổ phần của tập đoàn. Cậu mau thu dọn đồ đi-Anh đưa cho tôi giấy tờ của 15% cổ phần, tôi cẩn thận cho vào túi. Anh quay sang Ngọc Thư-Mình đi em

Hai người họ nắm tay nhau bước đi, bà lúc này thẫn thờ. Rồi ngất xỉu. Tôi vội đẩy xe tới. Ngày trước, tôi cũng có đọc sách y. Đọc 1 lần cha nuôi liền vất nó vào đống lửa. Bảo tôi phải nhớ thật kĩ. Lúc này, tôi có thể áp dụng.

Tôi cầm lấy tay bà, mạch đập khá ổn định. Lát nữa bà sẽ tỉnh thôi.

Tay bà cử động, bà sắp tỉnh. Bà chuẩn bị ngồi dậy, tôi đỡ bà. Bà nói

-Sao cháu lại kí vào tờ đơn? Cháu thừa biết ả đàn bà đó không có gì tốt mà

-Bà, anh ấy muốn li hôn. Không kí theo mặt pháp lí, thì vẫn là vợ chồng. Nhưng thực sự thì…

-Con nói cũng đúng. Nhưng nó chỉ đưa con 10% cổ phần thì quá hẹp hòi rồi. Hay là thế này, ta chuyển cho con 10% cổ phần của ta

-Không được, 10% ấy quy ra là 100 triệu USD. Đủ sống 1 đời. Lấy của bà thì con sợ…

-Sợ? Sợ cái gì? Số cổ phần là của ta, có phải của nó đâu? Với lại ta cũng đã già, cần người bầu bạn. Coi như…là ta mua cháu vậy

-Cháu không đáng giá như vậy. Bà đừng cố

-Ý ta đã quyết. Không cần nói nữa

Ở 1 căn hầm nào đó, có 1 thiếu niên ngồi trên luân ỷ. Mỉm cười nói

-Cô làm rất tốt, tôi cũng tìm được 1 chút manh mối về con cô

-Thật sao? Thiếu chủ, nó đang ở đâu?

-Hiện tại tôi không nói được. Nhưng đảm bảo là nó rất an toàn

-Vậy…vậy thì tốt quá. Thiếu chủ, người có thể cứu nó không?

-Nội trong năm nay. Đợi sau khi tôi rời khỏi, tôi sẽ đích thân dẫn tàu chiến giải cứu nó

-Thiếu chủ…người…thật tốt-Người phụ nữ quỳ xuống

-Đứng lên, mau-Thiếu niên cúi định đỡ lấy nhưng không được

-Ơn này, tôi sẽ không quên

-Được rồi, cô lui xuống đi

Tôi thức dậy, theo như thường ngày, tôi cảm thấy ấm. Nhưng hôm nay, không còn nữa. Tôi và anh từ nay không còn là gì cả. Leo xuống giường 1 cách khó khăn, rồi lại leo lên xe 1 cách mệt nhọc.

Từ từ, chậm rãi đẩy xe xuống bếp. Bỗng thấy anh từ trong đó bước ra, tay cầm thức ăn đi về phía dãy phòng hướng Nam. Tim tôi nhói lên, anh làm thức ăn cho cô ta. Tôi lăn vào bếp, còn 1 chút thức ăn dư, tôi định lấy nhưng…tôi chợt nhớ ra những thứ này là anh làm cho cô ta. Tôi ủ rủ quay xe về phòng.

Vài ngày sau…

Tôi nằm trên giường, bụng tôi trống rỗng. Tôi chẳng thiết ăn uống gì cả, cứ thế mà nằm đó. Cánh cửa phòng bật mở, tôi mở mắt. Bà bước vào, tay bà cầm bát cháo rồi đặt lên bàn. Thế mà…tôi cứ tưởng là anh.

-Khánh, đã mấy ngày cháu không gì rồi. Ăn chút gì đi

-Cháu…không đói-Có quá không nhỉ? Cái mà tôi cần là anh

-Ta biết cháu còn yêu nó, nhưng cháu vẫn phải ăn

-Cháu không muốn ăn, bà đem ra ngoài được không?

-Cháu coi cháu kìa, người thì xanh xao, mắt lại thâm đen. Cháu làm như vậy có đáng không? Hơn nữa nó bây giờ không yêu cháu, cháu có làm vậy nó cũng chẳng động lòng đâu

-Đáng mà bà, bây giờ anh ấy không yêu, nhưng sau này chưa chắc ảnh không yêu. Với lại…không có anh ấy, cháu không sống được

-Không bàn vấn đề này nữa, bây giờ ta muốn cháu ăn

-…-Tôi lắc đầu

Bà quỳ xuống

-Bà, bà làm gì vậy? Bà mau đứng lên đi-Tôi cố hết sức nhỏm dậy

-Coi như ta cầu xin cháu

-Được rồi, cháu sẽ ăn. Bà đứng lên đi

Khi bà đi rồi, tôi nằm xuống 1 cách mệt mỏi. Nhắm mắt lại, tôi bắt đầu ngủ. Không biết khi nào tôi mới có thể bắt đầu giấc ngủ ngàn thu.

Dương lão phu nhân hé cửa nhìn vào

-Ta biết là cháu sẽ không ăn mà-Bà nói nhỏ rồi thở dài-Minh Tuấn, cháu phải nhanh lên

~~~

Nhóc mê trai ko gửi những ý chính cho mình nữa, cho nên truyện xin được phép tạm ngưng vì Nhai mê chóc bận việc. Cụ thể là công tác nước ngoài, nếu nhanh thì qua Tết, chậm thì tới đầu hè. Ông này lười lắm, cv xong 1,2 tuần chưa chịu gửi ý chính cơ. Hơn nữa vì mình ko quyết định ý trong truyện này vì mình k viết truyện này (p1, p2) và nhiều người sẽ ghét mình =.= (nói phong long, ai nhột thì tự mà gãi) cho nên dù có ý tưởng cũng ko bh viết =)))))). Truyện chậm do lão ta, còn lão tử ta thì viết Winter Story. Nếu ổng có đưa thì mình bỏ đó, cuối hè viết cho lão bị chửi chơi~ còn lão tử ta mặt dày nên k sợ :3 chỉ sợ m.n k đọc truyện thôi

P/s dành cho mấy má thiểu năng: Truyện chưa drop nha má, qua Tết mà chưa có thì xác định đầu hè nha. Bonus thêm, HE nha, ko biết HE là gì tui quất cho SE (BE) luôn à.

P/s dành cho độc giả ngóng chờ: Cái này là do ổng chứ hông phải do tui, nếu tui làm thì tui đổ cho ổng =))))) Ko phải t/g lười chỉ tại t/g làm biếng hoy. À, m.n nhớ ngóng Winter Story nha, k ai ngóng tui bỏ viết UG à (Just 4 Fun) =))) (đừng mong lão ta viết, lão ta chuyên viết hài thôi =)))) )

————

Thuộc truyện: Tình yêu và thù hận – Đại học UG 3 – by Nhóc Mê Trai

37 bình luận về “Tình yêu và thù hận – Đại học UG – Phần 3 – Chap 6: Vị đắng”

  1. chừg nào có ckap moi day.tu nhien cat ngan lau wa hih nhu tac gia vo trak nhiem thi fai.zak la mat uy tin ru.neu tac gia ra chuyen moi ai dau ma co hug dc.nguoi ta co suy nghi ” oi chuyen do viet nua~ chug cug nghi viet thoi.doc cki cko met” đa~kik tac gia de co ckap moi ^ ^.

    Bình luận
  2. Tác giả đẹp trai ơi *mới ăn cơm xong giờ lại ối* đầu hè rồi đó ra chap mới đi. Em bây giờ thuộc hươu cao cổ rồi ă…. Tiếp nha Tác Giả. Tội nghiệp hồ ly của tui ahuhu???

    Bình luận
  3. Vậy là sao. Giờ là tháng 2 năm 2017 rồi đó tác giả thân thương ơi. Gần một năm trời rồi đó, làm ơn viết ra chap mới đi, ngắt quãng như vậy hụt hẫng lắm. Nếu cứ theo tình trạng này thì ace đâu, vào fb của lão tác giả khủng bố, quậy tưng lên cho ta.

    Bình luận

Viết một bình luận