Phi công trẻ – Phần 3; Chap 22 -> đang viết

-Sao… sao cậu biết?

-Hehe… Gió!

-Gió?

Im lặng.

-GYAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA THẰNG ANH KHỐN NẠN CHÓ CHẾT. ĐÃ BẢO KO BAO GIỜ ĐƯỢC NGOẠC MỒM RA NÓI VỚI AI, THẾ MÀ NÓ DÁM PHÁ LỜI HỨA. PHONG KIA. ÔNG ĐÂY KO GIẾT MÀY KO LÀM NGƯỜI NỮA.

Mạnh gào ầm lên, lao xuống giường, định lao ra khỏi phòng thì bị tôi túm chặt, giữ lại.

-Bỏ qua đi… hic… xử lý sauuuuuuuuuuuuuuuuuu.

-Grrrrrrrrrrrrrrrrrrrr. – Mạnh gầm gừ, mặt đỏ bừng, tôi biết, hắn ko có đỏ mặt vì tức giận đâu.

XẤU HỔ. HAHAHA.

-Thằng chết giẫm ấy còn sủa ra cái gì nữa ko? – Mạnh quay lại hỏi.

-Có… á à… láo toét. Gọi anh mình là thằng chết giẫm, còn sủa nữa. Láo siêu cấp láo. Tự vả mồm trăm cái. – tôi trừng mắt.

Mạnh ngố người nhìn tôi, rồi tự vả mồm mình mấy cái nhẹ hều, tiếp tục chất vấn:

-Nói gì?

-Nói cậu đáng yêu, tốt bụng, thương người, nói chung là dễ thương. – tôi nhăn nhở trêu Mạnh.

Bất động.

-CẬU LÔI CÁI KIẾM NÀY Ở ĐÂU RA THẾ? ỐI GIỜI ƠI TRONG NHÀ ÔNG CÔNG AN CẤP CAO MÀ LẠI CÓ KIẾM HẢ GIỜI?? CHÉM SAU ĐI. AAAAAAAAAAAAAAAAAA.

Sau vài phút ngăn cản con mãnh thú lên cơn, tôi mệt mỏi, rã rời cả người, ngồi phịch ra giường.

-Này… – Mạnh khẽ nói sau khi cất kiếm đi. Hic…

-Huh?

-Ông ấy… có nói gì… về tớ… ko?

-Nói gì về cậu cơ?

-Chuyện… đó… thôi bỏ đi. – Mạnh gạt tay.

Tôi đần người ra, một lúc sau mới thấm.

-À… chuyện… bố mẹ cậu ấy hả.

-Ừ… – Mạnh nói nhỏ, giọng buồn.

Tôi mỉm cười… thật là ngố. Sợ gì cơ chứ?

-Cậu muốn ôm tớ ko? – tôi đi đến trước mặt Mạnh, hỏi.

Mạnh nhìn tôi trừng trừng, mặt ngu ko tả nổi.

-Hả?

-Tớ muốn ôm cậu. – tôi mỉm cười, nói.

Mạnh đỏ bừng mặt, ấp úng, bối rối, gãi đầu gãi tai, đứng dậy, giang tay ra, ôm tôi. Tôi thở dài, tự động ôm lấy cậu ta. Thật chặt.

-Anh Phong kể cho tớ mọi thứ về quá khứ của cậu. Tớ biết… cậu thật sự đau khổ như thế nào khi bố mẹ ruột lại đối xử như vậy. Nhưng chắc hẳn cũng đau lắm khi họ đã qua đời như vậy. Tớ ko tự nhật tớ là một đứa hiểu rõ về cậu, nhưng tớ biết cậu hẳn là đau lắm. Cậu ko muốn ai biết, cậu sợ điều ấy, vì cậu sợ bị thương hại, sợ bố mẹ nuôi bị nói này nói nọ, sợ bị hắt hủi, xa lánh, cậu sợ đơn độc. Phải ko?

Đáp lại tôi, tà một vòng tay ấm áp, xiết chặt hơn.

-Tớ thương cậu. Tớ thương cậu vì cậu bị tổn thương rất sâu trong trái tim, chứ ko phải vì thương hại cậu một cách tội nghiệp. Tớ ôm cậu, vì tớ muốn cậu biết rằng tớ thật sự coi trọng cậu và tớ muốn cậu biết tình cảm tớ dành cho cậu là như thế nào. Tớ đến đây để giải thích mọi chuyện, tớ ko muốn chúng ta lại trở

thành xa lạ, thành kẻ thù của nhau như vậy. Tớ cần cậu. Thật sự. Là người bạn, là anh trai, là bất kì ai cũng được, nhưng cậu cần phải có tớ, và tớ cũng vậy. Cậu ko đơn độc. Cậu có tớ. Hiểu ko? Tớ biết cậu thích tớ, như là tình cảm yêu đương, chứ ko phải bạn bè. Tớ cũng thích cậu… thật đấy. Nhưng hiện giờ, chưa thể nói là yêu được. Nên… tớ chỉ biết nói là tớ thích cậu. Vậy thôi. Còn sau này… kệ nó đi. Được chứ? Đừng lo lắng gì nhiều… Đôi vai Mạnh run lên, cái ôm chặt và ấm, tiếng nấc khẽ, khàn, trầm.

Tôi ôm Mạnh, cũng khóc. Chẳng hiểu vì sao. Thôi kệ nó đi!

————————

Truyện gay hay Phi Công Trẻ – Chap 28

Không biết Mạnh đã ôm tôi và khóc bao lâu.

Còn tôi thì tôi biết tôi đã ôm Mạnh và khóc bao lâu.

Chưa đến 1 phút!!!

Ầy… đừng nghĩ là tôi xấu tính và ko có tình cảm, kì thực là tôi đã khóc nhiều lắm rồi mà, lúc ở dưới phòng khách ấy. Thật, thề.

Mạnh đã ngừng nấc, đôi vai cũng ko còn run nữa, nhưng vẫn cứ ôm tôi rất chặt, tôi thở dài, thôi kệ, cậu ấy lúc nào cũng cần một bờ vai để chia sẻ mà. Phải không?

Tôi ôm cậu ấy chặt hơn một chút.

Mạnh cũng làm thế.

-ĐỒ CHẾT TIỆT NÀY, BỎ TAY KHỎI EO TÔI NGAY, AAAAAAA. BỎ RA… Á Á… ĐỪNG CÓ BÓP MÔNG… GYAAAAAAAAAAAAAAA. ĐỒ CHẾT GIẪM… ĐỪNG LUỒN TAY XUỐNG DƯỚI NỮA. HOÀNG ĐỨC MẠNHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHH.

Trời đã về chiều, mát mẻ hơn bao giờ hết, cái nắng gay gắt chói chang cũng đã dịu nhẹ đi nhiều, từng cơn gió thổi qua khiến con người ta phê như con tê tê.

Tôi đứng với Mạnh trước cổng nhà cậu ấy, im lặng, chả (dám) nói gì. Đứng nửa ngày, tôi hít sâu một hơi rồi lên tiếng trước:

-Thôi… tớ về.

Mạnh trừng mắt, tôi giật mình.

-Đến chưa được 1 tiếng đã về.

-Có biết xem đồng hồ ko thế hả? Gần 3 tiếng của tôi đấy nhá. – tôi gầm gừ.

-Mới có 4h30… về sớm làm gì? – Mạnh nhăn mặt.

-Ặc… thôi xin đi. Về còn nhiều việc lắm. Hôm nay đã nghỉ học rồi đấy.

-Ừm… thế… về nha… – Mạnh trầm ngâm, buồn buồn nói.

Tôi cười khổ:

-Trời ạ… sau này tớ còn đến chơi, gặp nhau ở trường còn nói chuyện mà.

-Ừm…

-Cười lên đi. Cậu cười lên mới đẹp zai. Hehe.

Mạnh bật cười, đưa tay xoa đầu tôi, thật ấm áp. Cái xoa đầu y chang lúc mới gặp ấy.

-À mà từ từ… điện thoại tớ đâu rồi ấy nhể. – tôi sờ soạng quanh người mình, chẳng thấy đâu cả. Tim bắt đầu đập thình thịch.

-Xem có cất chỗ nào ko… – Mạnh nói rồi tiện tay sờ soạng khắp người tôi luôn.

Tôi trừng mắt, đỏ bừng mặt, gạt tay cậu ta ra.

-Đừng nghĩ tớ đần độn. Tớ biết thừa cậu muốn làm gì đấy.

Mạnh nhe răng cười toe toét, tôi đấm vào người cậu ta một cái.

-Không thấy sao? – Mạnh hỏi.

Tôi gật đầu, rồi nói:

-Hay rơi trong nhà cậu nhỉ?

-Để tôi gọi điên xem sao. – Mạnh nói, lấy điện thoại ra và gọi cho số tôi. Hai đứa tôi lại lủi thủi đi vào trong nhà.

Lạy hồn lạy Phật cho con đừng mất điện thoại, cầu Chúa và đức mẹ Maria cho điện thoại con rơi trong nhà Mạnh.

“I’m at a payphone trying to call home…” – giai điệu bài Payphone của Maroon 5 vang lên, nhạc chuông của tôi. Ặc… nằm ngay trên sofa ở phòng khách, dưới 1 cái gối. Thật là ko hiểu sao nó lại rơi được, lúc ngồi nói chuyện với anh Phong có thấy gì đâu nhỉ. Aizzzzzzz…

-Cái gì thế này? Cậu dám để tên tôi trong contact là Mafia à??? – Mạnh rít lên, tay cầm điện thoại của tôi. Tôi vội vàng lao đến giật phắt cái điện thoại từ trùm khủng bố. Cười cười giả nai:

-À thì… Mafia và Mạnh đều giống nhau ở chữ Ma. Nên… hớ hớ… hay đổi thành “Bang chủ” nhá. – tôi lạch tạch đổi thành Bang chủ, giơ ra trước mặt Mạnh.

-Grrrrrrrrrr. – Mạnh gầm gừ, rồi lôi tôi ra đứng ngay cạnh cậu ấy, để cho tôi tận mắt chứng kiến cậu ấy đổi tên tôi trong contact của Mạnh, từ <3<3

-TÔI THIẾN CẬUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUUU.

-Này…

-Hả?

-Tôi… thích cậu.

Im lặng.

-Tớ cũng thích cậu.

-Tôi sẽ là người chiến thắng trong cuộc chiến này, hãy chờ tôi, và phải luôn đặt niềm tin ở tôi, Linh nhé.

-Ừ… tôi biết rồi. Về nhé.

-Ừ…

-Chào…

-Chào.

Phóng xe ra khỏi tầm mắt của Mạnh, tôi vội vàng mở điện thoại ra.

Thật kinh khủng!!!

23 tin nhắn chưa đọc. May mắn thay là ko có cuộc gọi nhỡ nào.

Đa số là từ Chi:

“Ê… chiều nay nghỉ học hả?”

“Ừm thôi nghỉ ngơi đi, đừng suy nghĩ nhiều nữa mày nhé.”

“Yên tâm là bọn tao đã lên một kịch bản hoàn hảo để dìm chuyện này xuống tận sâu dưới đáy của xã hội rồi. Đừng lo. Nha. Cả lũ còn lại trên lớp hôm nay tuyệt đối sẽ giữ kín chuyện này cho mày.”

“Mày nên nhớ, nếu cả thế giới này có quay lưng lại với mày, thì bọn tao sẽ phản bội lại cả thế giới.

Hiểu ko?”

“Cứ nghỉ ngơi thoải mái cho đầu óc giãn ra nhé, chiều tao mang sách vở về cho, khi nào về thì sang nhà tao lấy sách vở để bố mẹ mày đỡ nghi ngờ mày về mà ko mang cặp, lại gặng hỏi. OK?”

27 bình luận về “Phi công trẻ – Phần 3; Chap 22 -> đang viết”

Viết một bình luận