Cậu chủ và gã lưu manh – Chap 27

Truyện gay: Cậu chủ và gã lưu manh – Chap 27

– Chuyện quan trọng à ?

Kim đỏ mặt – “Chuyện gì mà quan trọng nhỉ ? Phải chăng là …” . Nhìn Kim là Như biết cậu lọt tròng rồi , nó nói tiếp :

– Sao hả anh ? Anh đi ngay chứ ? Anh Hiếu đang đợi đấy .

– Ừ ! Thế Hiếu đâu ?

– Anh ấy đang chờ ở ngoài .

Như dẫn Kim ra ngoài , cả 2 quay tới quay lui tìm thì con Như chỉ tay về 1 phía và nói :

– Anh Hiếu kìa anh .

Kim nhìn theo hướng tay của Như thì thấy dáng người khá giống hắn . Cái dáng cao cũng khoảng hắn và đang mặc bộ đồ của hắn . Như kéo tay Kim đuổi theo thì “hắn” cũng chạy .Chạy ra tới khu rừng gần trại rồi “hắn” đi vào cái hang gần đó . Con Như nói :

– Anh vào trong đi , em đợi ngoài đây .

– Ừ ! Để anh vào .

Kim không nghi ngờ gì mà đi vào trong đó . Nhưng càng lúc “hắn” càng đi sâu vào hang . Kim đuổi theo mà lòng cũng bắt đầu nghi ngờ . “Chuyện gì mà Hiếu phải đi vào đây nhỉ ?” . Kim chạy nhanh và đuổi kịp “hắn” . Nhưng thật bất ngờ , không phải là hắn mà là tên Quang . Kim hỏi :

– Sao lại là mày ? Thằng Hiếu đâu ?

– Sao tao biết đc ?

– Còn bộ đồ này ?

– Con Như nó đưa tao , nói là dụ mày tới đây để mày không thi đc vòng thứ 2 . Nó nói là do lệnh của anh hai với lại có chuyện gì quan trọng cần nói nên tao mới nghe theo .

– Trời đất .

Kim hối hả chạy ra thì cửa hang đã bị lấp . Quang cũng chạy ra theo . Thấy cửa hang bị lấp , Quang hét lên :

– Như ! Mày làm gì thế hả ?

Kim cũng nói theo :

– Như ! Thả bọn anh ra mau .

Ở ngoài hang , con Như thở hổn hển sau khi lấp đc cửa hang và chắc chắn rằng bên trong sẽ không mở cửa hang ra đc . Nó trả lời :

– Hai anh cứ ở đó đi . Em chinh phục anh Hiếu xong rồi sẽ quay lại mà . Em đi đây .

– Này ! Như , thả tụi tao ra – Quang hét lên .

Nhưng ở ngoài không trả lời lại , con Như đã bỏ đi rồi . Tên Quang cứ gào lên :

– Như ! Thả tao ra nhanh lên .

Kim ngồi xuống , cúi mặt và nói :

– Ngồi xuống đi ! Đừng hét lên nữa , mất sức lắm .

Tên Quang nghe theo và ngồi xuống nhưng tay vẫn đập và tảng đá ở cửa hang . Trong lúc này , con Như đã về tới lều . Thấy hắn đang chạy khắp nơi , hớt ha hớt hải tìm , Như biết chuyện Kim mất tích đã lộ – nhưng kệ , chuyện đó không quan trọng , “tấn công” đã .

Như chạy tới gần hắn và ra vẻ “không biết gì” và hỏi :

– Anh Hiếu tìm gì mà khẩn trương vậy ?

Nghe Như hỏi , hắn hớt ha hớt hải quay qua hỏi :

– À … em có thấy … diễn tả sao nhỉ ? À đúng rồi ! Cái anh lúc sang đi chung với anh á ?

– À ! Lúc nãy em có thấy .

– Vậy hả ? Nó ở đâu vậy em ?

– Hồi nãy em thấy anh đó đi với anh hai của em .

– Anh hai của em ?

– Anh Luân đó anh .

– Vậy hả ?

– Thế tụi nó đi đâu ?

– Em không biết nhưng mà anh hai có dặn em là nói với chị Trang khoảng tối tối mới về .

– Vậy à ? Phù ! Làm cứ tưởng mất tích ở đâu rồi .

Hắn thở phào khi nghe nói là Kim đi chung với Luân – “Chắc thằng Luân dẫn thằng Huy đi chơi nên mới đi theo chứ gì ? Làm lo quá !” . Blue với Black cùng chạy tới chỗ của hắn và Như rồi hỏi :

– Hiếu ! Sao mày hok đi tìm thằng Kim đi ?

– À ! Nó đi với thằng Luân rồi .

– Đi với ông Luân ? Mà sao mày biết .

– À ! Em Như nói tao biết .

Black và Blue quay sang nhìn như có vẻ hơi nghi ngờ rồi hỏi :

– Vậy hả Như ?

– Dạ ! Lúc nãy em thấy anh đó đi với anh hai mà ?

– Thế em biết tụi nó đi đâu hok ?

– Dạ hok . Nhưng mà mấy anh đó nói là chìu tối mới về .

– Thế à ? Thôi về nghĩ thôi . Chạy nãy giờ mệt quá .

Black như trút đc gánh nặng , nó đi về lều nghỉ ngơi . Nãy giờ chạy tới chạy lui cũng mệt rồi , còn Blue thì không tin lắm nhưng biết làm sao đây ? Tụi nó đã tìm hết khu trại này mà có thấy đâu ? Đành vậy ! Để chìu nay rồi tính tiếp . Hắn cũng bỏ về lều của mình đợi còn con Như thì lẽo đẽo theo sau .

Chiến lược 1 : Dồn vào thế bí .

Hắn vào trong lều nóng quá định cởi áo ra cho mát thì con Như bước vào , hắn vội vã cầm cái áo mặc lại . Con Như tiến đến gần rồi hỏi :

– Em thấy anh lo cho anh kia quá nhỉ ?

– À à ! Bạn bè thì lo cho nhau thôi mà ? Với lại nó đang bệnh .

– Thế à ? Anh với anh đó than lắm à ?

– Thì cũng thân . Mà em hỏi để làm gì ?

– Thì 2 anh là bạn của chị Trang nên em hỏi cho biết vậy mà .

– Ra vậy !

– Mà anh Hiếu đẹp trai thế chắc có bạn gái rồi nhỉ ?

– À ! Hiện giờ thì chưa có …

– Sao vậy ? Không lẽ anh không thích con gái ?

Trời đất ? Con nhỏ này nó nói gì vậy nè ? – Hắn lấp lửng không trả lời . Một lúc sau thì hắn mới khẳng định với cái giọng rất chắc chắn :

– Sao anh lại không thích con gái đc chứ ?

– Ừ nhỉ ? Em ngố thật . Anh thế mà không thích con gái chẳng lẽ đi thích con trai ?

Lời nói của con Như như là kim châm vào cái bọc “bí mật” của hắn vậy . Hắn không phải là không thích con gái nhưng đối với Kim thì lại khác – Kim hơn hẳn những đứa con gái kia . Nhưng chẳng lẽ lại lộ ra cho 1 đứa như con Như biết ? Thôi thì cứ nói cứng , cũng chẳng sao :

– Ừ ! Đời nào anh thích con trai chứ .

– Thật chứ anh ?

– Thật .

– Vậy em hỏi anh chuyện này nha .

– Sao em ?

– À … Em thì chưa có bạn trai , anh thì chưa có bạn gái . Mà em thì … thích anh ngay lần đầu gặp . Hay là anh làm bạn trai em đi .

– Sao … em nói gì ?

– Anh làm bạn trai của em ? Chẳng phải anh nói anh thích con gái còn gì ?

– Ờ thì anh có thích con gái .

– Nhưng anh cũng thích thêm con trai à ?

– Không phải .

– Thế sao hả anh ?

– Anh với em biết nhau chưa bao lâu mà ? Như vậy có nhanh quá không ? – Hắn viện cớ từ chối .

Biết là hắn đang dây dưa nên con Như quyết ra tay mạnh hơn :

– Có nhanh đâu anh ? Thì lúc quen nhau tụi mình tìm hiểu nhau cũng đc . Hoặc có thể tìm hiểu bây giờ luôn nè .

– Bây giờ ?

– Dạ ! – Nó e thẹn đáp trả .

Chiến lược 2 : Cho đối phương thấy những thứ chưa đc thấy .

Như đứng dậy bắt đầu than nóng và cởi áo khoác ngoài ra . “Gì đây ? Màn thoát y rẻ tiền à ?” – Hắn nghĩ thế khi thấy con Như cởi áo . Như thì rất tự tin với kế hoạch của nó vì trước tới giờ nó giở chiu này ra có đứa nào thoát đc đâu – kể cả gay . Dồn đối phương vào thế bí rồi tấn công dồn dập sau đó đạt mục đích , một thời gian sau chán thì chia tay . Thấy hắn đỏ mặt vì “chiến lược 2” , nó chuyển sang bước tiếp theo .

Chiến lược 3 : Tiếp xúc thân thể .

Như giả vờ vấp té và ngã vào người hắn . Con nhỏ ôm hắn cứng ngắt và nhìn hắn bằng con mắt “chó con” . Hắn cố sức đẩy con này ra nhưng không để nó bị ngã đau nhưng khổ nổi nó ôm chặt quá , mà hắn thì không dung sức đc . Con Như giả vờ trách bản thân nhưng cũng tiếp tục tấn công :

– Em thiệt là vụng về quá . Nhưng mà anh cũng kì , làm gì mà ôm em chặt thế anh ?

– Ơ ! Em ôm anh đấy chứ ? Em đứng dậy đi .

– Em có đứng dậy đc đâu ? Chân anh kẹp vào chân em rồi kìa .

Con nhỏ này quả là điêu toa . Rõ rang nó lấy chân kẹp vào chân hắn thế mà bây giờ lại nói thế . Biết làm sao đây , con này lì quá nhất quyết không đứng lên . Con Như đã thành công tới ¾ , nó định áp dụng kế hoạch cuối cùng luôn :

– Anh à ? Anh chuẩn bị chưa ? Mình bắt đầu nha . Nhưng mà trước hết …

– Trước hết thì em phải mặc áo khoác vào cho đàng hoàng đã .

Là Blue , nói xong Blue kéo áo của con Như lên cho ngay ngắn rồi giữ cho nó đứng dậy . Blue tới thì thầm vào tai hắn :

– Mày ghê gớm thật , dám dụ dỗ con gái nhà người ta . Tao mà vào trễ là tiêu rồi .

– Không có ! Mọi chuyện là do nó làm cả đấy .

– Tao biết rồi .

Bà già phá đám ở đâu chui ra vậy ? – Con Như bực dọc hỏi :

– Chị Ngọc qua đây có chuyện gì thế ?

– À ! Chị Trang gọi em đó .

– Thế ạ ? Chị cứ về bảo với chị ấy tý nữa em qua sau .

– Nó nói là em qua gấp .

– Chị cứ về nói đi tý em qua .

– Chị cũng có việc cần nói với thằng Hiếu mà . Hiếu nhỉ ?

Hắn thì sợ con Như lắm rồi . Không dám ở một mình đâu . Nên hắn gật đầu lia lịa . Dù sao có Blue thì con nhỏ cũng không dám manh động nếu mà lỡ một mình thì không biết chuyện gì xảy ra nữa . Lúc nãy chút xíu nữa là hắn vào tròng của nó rồi . Tuy Blue ở lại đó nhưng con Như vẫn ngồi lì mà đợi , nhưng trái với nó tưởng tượng . Con Blue ở lại lâu lắm rồi mà chưa về . “Bà định phá tui đó hả ? Đc rồi ! Tạm thua bà lần này” – Như tức giận đứng lên và bỏ ra ngoài .

– Sao tới giờ này mà chưa thấy thằng Kim về nữa ?

Hắn nhăn nhó hỏi Blue , mà thực tình thì Blue cũng như hắn , rất thắc mắc mà không biết chuyện gì đã xảy ra rồi . Đi chơi gì mà lâu vậy ? Cũng gần tối rồi còn gì ? Với lại Luân đang chịu trách nhiệm mọi hoạt động của học sinh trong trại làm sao mà vắng mặt đc ? Blue thấy bất an nên kéo tay hắn :

– Đi thôi .

– Đi đâu ?

– Tìm thằng Kim chứ đâu . Trước hết là tìm ông Luân với thằng Huy trước đã .

Hắn nghe theo lời Blue chạy ra tìm Luân với Huy . Tìm đc 15 phút thì thấy Huy với Luân đi vào , vừa đi vừa trò chuyện :

– Anh Luân ngồi nghỉ 1 tý đi … em mệt quá .

– Mệt cũng phải thôi ! Em leo hết cả ngọn núi mà . Hôm nay em giỏi lắm .

– Hì ! Em phải cố thôi , không anh bỏ em lại thì sao ? Anh đi nhanh quá …

– Em phải tập thế sau này mà “giữ” anh chứ . Yếu ớt thế làm sao mà chịu đc ?

– Em biết rồi .

Nó cười bẽn lẽn , cúi mặt xuống xấu hổ . Lúc này thì hắn với Blue chạy tới chỗ 2 đứa và hỏi :

– Luân ! Huy ! Thằng Kim đâu ?

Luân hơi ngạc nhiên nhìn cả hắn với Blue :

– Sao lại hỏi tao ?

– Chẳng phải nó đi với mày sao ?

– Lúc này nó mới lên tiếng :

– Không … Huy với anh Luân không có đi với Kim .

Hắn và Blue quay sang nhìn nhau ngơ ngác . Luân hỏi thì Blue kể hết mọi chuyện xảy ra sang tới giờ – dĩ nhiên là trừ 1 số chuyện không thể nói . Lúc này thì hắn thật sự lo lắng , làm sao mà tìm ra Kim đây – “Không biết có gì không nữa ! Đang bệnh mà bỏ đi đâu vậy ?” – Hắn lo lắng . Đợi Blue kể hết mọi chuyện thì nó lên tiếng :

– Mọi người tìm Kim sao không gọi điện cho cậu ấy ?

– Sao – gọi điện á ? – Cả hắn và Blue cùng nhìn nhau đồng thanh .

– Ừ ! Gọi điện ? – Nó ngơ ngác nhìn lại 2 đứa .

Phải rồi ! Sao không gọi điện nhỉ ? Sáng tới giờ chạy như trâu trong khi chỉ cần gọi một cú điện thoại là xong . . Hắn nhanh chóng rút điện thoại ra , bấm số Kim và gọi ngay . Cả đám đứng sốt ruột chờ kết quả của hắn . Đầu dây bên kia cứ bíp bíp mãi , hắn cứ đứng gọi đi gọi lại mấy là mà không ai bắt máy cả

– Quang ! Mày có mang điện thoại chứ ?

– Có !

– Thế đưa đây tao gọi cho ai đó đến cứu .

– Mà không đc .

– Sao không ?

– ĐT tao hết pin rồi .

– Trời đất !

– Thế lấy của mày ra mà gọi ?

– Tao trốn từ bệnh viện ra , điện thoại để ở nhà chứ đâu ?

– Bây giờ phải làm sao đây ?

Kim đứng dậy tìm ngóc ngách ra khỏi hang nhưng không tìm đc lối thoát nào cả . Không những không tìm đc lối ra mà Kim bắt đầu thấy chóng mặt , cậu dựa vào vách đá trong hang rồi ngồi xuống thở nặng nhọc . “Nguy rồi ! Bệnh của mình tái phát rồi .” – Kim bắt đầu thở dốc và ngất xỉu . Thằng Quang thấy vậy chạy lại ngay :

– Kim ! Mày sao vậy ? Tỉnh lại đi .

– Sao không ai bắt máy vậy nè ?

– Vậy là sao ?

Blue suy đoán :

– Tao biết rồi ! Thằng Kim trốn viện ra nên đt của nó chắc để ở nhà rồi .

Blue chợt nhớ ra điều gì đó rồi nó chạy ngay vào xe của hội học sinh , lục cái cặp của Kim ra . Nó thấy 2 hộp thuốc của Kim vẫn còn nguyên trong cặp – mà giờ này thì Kim lẽ ra phải uống thuốc , không thì cậu nguy mất . Blue hớt hả chạy ra nói với hắn :

– Mau tìm thằng Kim đi . Không thì nó chết mất .

– Sao ? – Hắn lo lắng .

– Không có thời gian giải thích đâu .
—————–

Thuộc truyện: Cậu chủ và gã lưu manh

Viết một bình luận