Cậu chủ và gã lưu manh – Chap 16

Truyện gay: Cậu chủ và gã lưu manh – Chap 16

– Thì em nhắm em thầy làm “vợ” em ?

– Nó là con trai mà ?

– Có sao đâu ? Thế em mới nói là “phá lệ”

Rồi tên Quang thì thầm gì đó vào tai thầy Sang . Thầy ấy nhăn mặt :

– Không đc ! Nó mà biết thì nó chửi thầy mất . Không khéo lại bị đuổi khỏi nhà …

– Thầy yên tâm … Em trả cho thầy gấp đôi lần trước …

Thấy thế , Sang gật đầu ngay :

– Ừ ! Dù sao nó cũng là con trai , có gì đâu mà sợ .

Tối hôm đó . Kim đang chuẩn bị đi ngủ thì tên Quang bước vào phòng . Kim ngạc nhiên hỏi :

– Sao lại vô phòng người ta thế hả ?

– Thì thầy bảo lên đây ngủ !

– Qua phòng ổng mà ngủ !

– Không đc ! Thầy chấm bài nên mở đèn , sáng thế tôi ngủ không đc .

Kim nhảy vọt lên giường rồi nói :

– Thế ngủ dưới đất đi .

Tên Quang cũng nhảy lên theo :

– Không , tôi ngủ trên giường .

– Điên ! Tôi không quen ngủ chung !

– Tập đi ! Từ hôm nay cậu sẽ là “vợ” của tôi .

Kim nóng mặt lên , đá hắn xuống giường rồi nói :

– Này ! Tao nhịn mày nhiều lắm rồi nhá ! Đứng có mà làm tới đấy !

– “Vợ” anh dữ thật . Nhưng anh thích thế . Nếu “vợ” không cho thì “vợ” xuống đất ngủ đi . “Chồng” sẽ ngủ trên giường . Mà nếu nữa đêm “vợ” muốn “động phòng” thì cứ lên .

Kim bỏ xuống dưới sàn nằm rồi nói :

– Từ ngày mai tao cấm mày bước lên đây nữa !

– Đó là chuyện của ngày mai … Còn bây giờ “chồng” cứ nằm đây !

Không đc ! Ở trong cái phòng này nữa thì Kim điên mất . Kim ôm gối xuông dưới nhà nằm ngủ . Nhưng đêm đó Kim có chợp mắt đc đâu vì phải canh phòng tên đó làm bậy . Cái kiểu gọi “vợ-chồng” từ đây mà ra và chuyện “đêm đó” của Kim mà hắn nghe đc thì chưa kéo dài quá 10 phút và cũng chẳng có gì nghiêm trọng .

– Chỉ có thế thôi à ?

– Chứ mày muốn sao nữa ?

– Thật sự là chỉ thế thôi sao /

– Thật ! Mà mày trách nhầm thằng Kim rồi đó , tội nghiệp cho nó …

– Ai trách nó chứ ? Tại nó tự bỏ đi mà ?

Nói thế nhưng hắn vẫn thấy mình hơi hồ đồ nhưng cũng xen vào một cái gì vui vui sau khi nghe Blue kể chuyện của Kim và tên Quang . Hắn tự nhũ nếu còn gặp tên Quang chắc chắn sẽ cho thằng này 1 trận . Dám trêu chọc Kim rồi còn bắt cóc Huy – tội của thằng này đáng bị “xử” . Blue thấy hắn vẫn ngồi đó , nó đôc thúc :

– Thằng Kim ngồi sau trường đó ! Ra đó đi …

– Ra đó là gì chứ ! Nó ở đâu kệ nó …

– Kệ mày ! Tao vào trong với tụi kia đây !

Nói rồi Blue chạy vào trong phòng tập . Hắn vẫn ngồi đó , đợi 1 lúc sau , hắn nhìn tới nhìn lui , thấy không có ai , hắn đứng dậy lẻn ra sân sau . Blue rời khỏi chỗ nấp và cười khi thấy hành động trẻ con của hắn . Ra tới sân sau thì hắn thấy Kim đang ngồi trên ghế đá . Hắn nói :

– Ra đây tối om ! Muỗi chích cho mày chết !

– Kệ tao ! Cút đi thằng óc nho ….

– Tao không cút ! Chỗ này là sân chung chứ có phải của mày đâu ?

Kim đứng dậy bỏ đi chỗ khác , hắn cũng đi theo , huýt sao . Kim quay lại nói :

– Cút đi ! Đừng có mà đi theo tao …

– Tao đi theo mày bao giờ !

– Mày …

Kim giận dữ bỏ đi thì hắn níu tay cậu lại . Kéo cậu ra chỗ cũ . Kim hỏi :

– Mày làm gì vậy ?

– Thì mày không định đợi thằng Huy à ?

Kim không nói nữa mà cứ ngồi im đó . Một lúc sau thì hắn nói :

– Sao mày không nói với tao là mày với thằng Quang chẳng có gì ?

Kim bất ngờ nhìn sang hắn . Cậu nói lại :

– Mày nói hay quá , mày có để yên cho tao giải thích đâu ?

– Ờ nhỉ ?

– Mày hồ đồ lắm ! Mày chẳng để tao giải thích gì cả ?

Nói tới đây thì mắt Kim rơm rớm . Hắn nói :

– Thì lẽ ra mày phải mắng tao rồi giành quyền nói chứ ? Bình thường mày dữ dằn lắm mà ?

– Mày cứ nhảy vào miệng tao thế thì sao tao nói đc . Đã vậy còn nói móc tao nữa …

Quả thật lúc nãy hắn cứ nói luôn tuồn không để cho Kim giải thích câu nào . Thật là mệt quá ! Nhưng mà hắn có hơi có lỗi thật . Hắn buột miệng :

– Ừ ! Thì tao xin lỗi …

Kim quay sang với vẻ mặt bất ngờ . Rồi làm vài động tác sờ trán . Kim hỏi :

– Mày xin lỗi ?

– Sao ? Không muốn hả ?

– Ơ … Không …

– Hừ ! Mà lần sau đừng có mà để người khác chọc ghẹo như thế nữa .

– Mày biết chuyện rồi à ?

– Con Blue kể tao hết rồi …

– Tại hồi đó …

– Tao biết rồi . Tao còn lạ gì mày lúc trước .

Kim im lặng không nói gì cả . Hắn hỏi tiếp :

– Tối mai mày rảnh không ?

– Chi vậy ?

– Thì trả lời tao đi ….

– Rảnh !

– Ừ ! Thế đi chơi với tao … Mà đừng có hiểu lầm đấy , chẳng qua tao thấy có lỗi nên dẫn mày đi chơi xem như chuộc lỗi thôi .

Kim nhìn cái mặt đỏ lên của hắn cười rồi nói :

– Biết rồi ! Ngày mai 5h chiều qua đón tao !

Hắn gật đầu không nói nữa . Một lúc sau thì xe của Luân chạy tới cổng trường , cả hắn và Kim cùng chạy ra . Luân gạt chân chống xe rồi bế nó xuống . Nó bước xuống xe rồi quay lại nói :

– Cám ơn anh Luân !

– Không có gì đâu ! Em ngoan lắm , vào với bạn em đi .

– Sau này … Em còn đc gặp anh không ?

– Ừm ! Chắc không ! Anh với bạn bè em quan hệ không tốt lắm nên chắc tụi nó cũng không muốn cho em gặp anh đâu … Thôi em vào với tiụ nó đi .

Nghe là sau này không đc gặp Luân nữa nó buồn ! Nó cứ đứng đó nhìn Luân phóng xe đi . Một lúc sau thì Kim với hắn chạy ra . Mặc kệ cho 2 người kia hỏi đủ thứ nhưng nó cứ im lặng thế mà không trả lời . Chẳng biết nó bị gì nhưng ba hắn đã tới đón 2 đứa . Hắn quay lại nói với Kim :

– Ngày mai đúng 5h đấy !

Rồi cả 2 cùng vào xe đi về …..

Sáng hôm sau ….

Hắn thì hớn hở dậy sớm ( so với mọi ngày ) , hắn đi ra phòng ăn . Lạ thật ! Bình thường giờ này lẽ ra nó đang ngồi ăn sáng chứ ? Thắc mắc nên hắn hỏi mẹ hắn :

– Mẹ ! Cậu Huy đâu ?

– À ! Sáng nay cậu nói mệt trong người nên nghỉ học , mày cứ lấy xe đạp mà đi học ?

Hắn bỏ 1 miếng trứng vào miệng nhai rồi hỏi :

– Mà nó bị sao thế mẹ ?

– Mẹ cũng không biết nữa ! Từ hôm qua về nhà cậu không nói tiếng nào cả … rồi sáng nay chỉ nói là mệt nên không đi học đc thôi !

Từ hôm qua lúc tên Luân đưa nó về , hắn đã thấy nó lạ , bình thường nhìn nó không tươi tắn lám nhưng hôm qua thì mặt nó cứ buồn trông thê thảm lắm . Chẳng biết là có sao không . “Thôi để tý nữa lên hỏi thằng Kim” – Hắn định là thế . Ăn xong rồi hắn tới hỏi mẹ :

– Mẹ này …

– Gì ?

– Tối nay bảo bố cho con mượn Motor đi chơi nhá ?

– Hả ? Đi đàn đúm với đám bạn lưu manh của mày hả ? Không !

– Không phải mà mẹ , con đi chơi với …

– Nói thế thôi mẹ biết rồi ! Đi chơi với bạn gái chứ gì ?

Hắn hơi chùn lại 1 tý . Chẳng biết phải nói thế nào với mẹ hắn nữa , hắn có phải đi với bạn gái đâu ? Thì mấy lần trước quả là hắn đi với bạn gái nhưng mà lần này … Thôi , xem như những lần trước luôn vậy . Hắn gật đầu . Mẹ hắn nói tiếp :

– Ừ ! Đi học đi , tôi nay mẹ nói ba cho mượn .

– Yeah mẹ ! Con đi học đây !

Nói rồi hắn chạy 1 mạch ra sân , lấy xe đạp , đạp 1 mạch tới trường . Vừa đạp vừa huýt sáo , khoái chí lắm .

Trường …

Hắn đi ngay vào sân sau định nói với Kim là chiều nay hắn đi xe đến đón cậu . Thấy hắn đi vào 1 mình , Kim thắc mắc :

– Ủa ? Sao đi có 1 mình vậy ? Huy đâu ?

– À ! Hôm nay nó bảo mệt trong người nên không đi học …

– Chết ! Có bị sao không ! Chiều nay mày dẫn tao qua thăm Huy đi .

Hắn ho :

– hừm hừm !

– Sao thế ?

– Chiều nay … không nhớ gì à ?

Kim sực nhớ ra :

– À à … Xin lỗi , tai lo cho Huy quá nên quên …

– Hừ ! Quên thì chiều nay khỏi đi nữa !

– Không ! Đi đi …

– Tha cho 1 lần !

– Nhưng mà Huy ….

– Yên tâm ! Có mẹ tao lo rồi , không sao đâu , ngày mai là đi học lại đc ngay !

– Ừ !

– Mà nè ? Hôm qua , lúc thằng Luân đưa nó về , tao thấy nó hơi lạ lạ !

– Tao cũng thấy Huy buồn buồn , chẳng biết có gì không nữa ! Để mai Huy đi học có gì tao hỏi Huy cho …

– Vậy đi …

Nói xong cả 2 đứa cùng lên lớp học , ngồi học mà đứa nào cũng nôn đi về , đến lúc về tụi nó lại nôn chiều đến cho lẹ .

Còn nó nằm buồn từ hôm qua tới giờ , cái cảm giác mà nó chưa từng trải qua , chẳng biết sao nữa mà nó thấy mệt trong người . Nó cứ nằm đó mà không muốn đi đâu , một lúc sau thì nghe tiếng gõ cửa . Nó trả lời :

– Vào đi !

Ba nó mở cửa bước vào , thấy con trai nằm 1 góc trên giường thế kia , ông bước tới xoa đầu nó hỏi :

– Sao hôm nay con không đi học ?

– Dạ ! Con thấy mệt trong người …

– Có sao không con ? Ba gọi bác sĩ …

– Không sao đâu ba … Con khỏe mà … chỉ là hơi mệt tý … thôi …

– Ừ ! Con xuống nhà chơi với ba đi !

– Dạ !

Ba nó dẫn nó xuống dưới nhà chơi … Ông dẫn nó ra vườn chơi cho khỏe khoắn , nó thấy cũng bớt buồn rồi . Một lúc sau thì nhà nó có khách , 1 chiếc xe hơi đậu ở ngoài . Từ trong xe một ông bác trạc tuổi ba nó bước ra :

– A anh Hoàng tới chơi đó à ?

– Ừ ! Tôi mới đi du lịch về nên có đem chút quà sang gửi anh chị !

Ông bác kia nhìn nó rồi nói :

– Cháu Huy đó à ?

– Cháu nó đấy !

– À ! Tôi đến đây cùng với thằng con lớn đấy .

– Thế cháu nó đâu ?

– Ở ngoài xe kìa ?

– Anh nói cháu vào nhà chơi luôn đi !

– Nó nói có chuyện cần đi gấp nên đi 1 lúc rồi quay lại đón tôi !

– Lâu quá tôi chưa gặp cháu nó , anh cứ bảo nó vào nhà chơi 1 chút …

– Thế cũng đc …

Thế là bạn của ba nó ra xe gọi con trai của ông vào nhà . Cậu này bước xuống xe , đi thằng vào sân . Ba nó thấy cậu liền vỗ lên vai :

– Chà ! Cháu Luân lớn thế này rồi à ?

Nó đang ngồi xích đu đằng kia , nghe thấy ba nó nói đến tên Luân , nó ngước nhìn lên . Đúng rồi ! Kia rồi , anh Luân của nó . Anh cũng nhìn thấy nó , vẻ mặt anh hơi lộ vể ngạc nhiên . Luân biết bạn của ba cậu có 1 cậu con trai chứ chưa hề thấy mặt . Không ngờ là nó ! Đúng là bất ngờ thật – mà chẳng biết là bất ngờ hay duyên số nữa . Thế là ba nó đẩy cả 2 người kia vào nhà . Nó cũng tò mò đi theo , nó núp ở ngoài cửa để nhìn vào . Cả 3 người cùng nói chuyện vui vẻ , ba nó hỏi Luân đủ thứ chuyện . Anh chỉ cười rồi trả lời , 1 lúc sau thì Luân xin phép đứng dậy , thấy anh đi ra , nó núp sau cái cây . Ra tới cửa Luân nhìn tới nhìn lui , một lúc sau thì anh đến chỗ nó núp :

– Sao lại núp anh thế nhóc ?

– Em … Em … – Nó ấp úng !

– Ngạc nhiên quá nhỉ ? Không ngờ đc gặp em ở đây !

– Dạ …
——————

Thuộc truyện: Cậu chủ và gã lưu manh

Viết một bình luận