Cậu chủ và gã lưu manh – Chap 25

Truyện gay: Cậu chủ và gã lưu manh – Chap 25

Trong đầu Blue bắt đầu vạch tính ra thêm 1 kế hoạch nữa ( tội nghiệp Hiếu , Kim lần lượt là nạn nhân của tụi này ) Blue thầm xin lỗi Kim – “Sr mày ! Để tao làm cho thằng kia thừa nhận cái đã” . Blue giả vờ nói :

– Ờ ! Mày vừa mới bệnh thì nên qua bên kia mà ở cho thoải mái , sạch sẽ . Thôi đi về đi .

Blue nhanh chóng đẩy Kim đi cốt để Kim không thấy cái tên “đần” đang đứng đằng kia . Lừa đc Kim , Blue tung tăng quay lại nói với hắn :

– Haiz ! Thằng Kim thảm ghê dọn ra rồi mà chẳng ai chứa chấp !

– Gì ? Mày tưởng mày lừa đc tao chắc …

– Thế mày nghĩ là tao nói chuyện một mình à ?

Hắn bán tín bán nghi nhưng cái nỗi lo cho Kim lấn át luôn cả cái nghi ngờ của hắn . Hắn sốt sắng hỏi :

– Sao mày không nói nó về chỗ tao ?

– Tao có nói ! Nhưng mà nó nói chỗ mày có người đang ở rồi ? Với lại lúc thấy nó mày cũng đâu thèm quay lại nhìn ?

– Trời ơi ! Sao mày không giải thích cho nó biết là tao với con Như không có gì ? Còn tao không quay lại là vì tao sợ mày lừa tao .

– Giải thích chi ? Tao đâu có thích nó đâu mà phải đi giải thích ? Tốn hơi !

– Mày …

– Sao ?

– Giờ thằng Kim ở đâu ?

– Thừa nhận thích nó đi rồi tao chỉ chỗ .

Hắn cứ đứng đó đắn đo không nói . Còn Blue thì chợt nghĩ ra thêm 1 kế hoạch mới . “Lần này để tao thử thách tình yêu của tụi mày xem . Nhưng mà cần gặp con Black bàn bạc thêm đã” – Blue hí hửng . Blue chắc chắn là lần này sẽ rất hoành tráng . Chưa kịp nói gì thêm thì hắn đỏ mặt , lúng túng thừa nhận :

– Ừ … thì tao cũng hơi hơi thích nó !

– Hơi hơi thôi à ?

– Ừ ! Hơi hơi thôi !

– Kệ mày chứ ? Tao đâu quan tâm ?

– Mày nói thế là sao hả ?

– Thằng Kim đâu phải hàng công cộng ? Muốn gặp thì gặp , giờ tao sẽ quản lý nó thật nghiêm ngặt . Muốn gặp nó hả ? Theo tao .

Blue dẫn hắn về lều của mình . Còn con Như thì bám đuôi 2 đứa nó nãy giờ nên nghe hết mọi chuyện và nắm cũng khá đầy đủ tình hình . Nó liệt kê :

– “Anh thấp” tên Kim và tính giành người yêu của mình – không thề tha thứ !

– Kim có vẻ không thích tên Quang nào đó .

– Blue dường như đang có ý tác hơp cho họ – Không đc ! Anh Hiếu đã có mình , với lại làm sao mà 2 thằng con trai …

– Anh Hiếu vừa nói “có hơi thích thích” Kim – tình cảm sai lầm , mình phải làm cho anh ấy hiểu người anh ấy thích là mình .

Với thông tin khá là đầy đủ kia nó lập luôn 1 kế hoạch khác . Vậy là ít ra ngoài Blue còn có 1 người đang hăm hở chuẩn bị những dự tính của mình .

Blue đoán trước là một mình nó khó mà làm cho sự việc trở nên hay ho nên phải nhớ đến sự trợ giúp của một số người thôi . Blue về lều , ra lệnh cho hắn ngồi xuống và ngồi bàn bạc kế hoạch “thử thách” hắn với Red+Black . Tụi nó nghĩ là chỉ 3 đứa tụi nó thì còn chưa xi nhê gì nên đã gọi them chị Vy . Bốn cái đầu chụm lại nghĩ ra từng bước từng bước “thử thách” hắn . Dĩ nhiên là ngoài Red ra , ai cũng biết chuyện Kim và Hiếu .

Dựa dẫm hình như là bản năng của đa số bọn con gái . Con Như cũng thế , biết một mình khó làm nên cơm cháo gì – mà chị hai của nó lại đang theo phe “kẻ thù” nên nó quyết định nhờ anh Quang của nó . Nó nhớ là nghe đâu là Quang học lớp 11B4 . Như thăm hỏi đám học sinh và mò ra đc chỗ của Quang – nó bừng tỉnh lại và rà soát thong tin đã thu thập trong chap trước thì hình như Quang mà Kim ghét chính là anh của nó . “Không ngờ lại trùng hợp thế ? Trời giúp ta rồi .” ! Nó đi tìm một lúc thì thấy tên Quang , thấy nó tên Quang cũng không khỏi bất ngờ . Nó ngoắc tay gọi tên Quang :

– Anh Quang .

– Như ! Mày về đây làm gì ?

– Em về có việc quan trọng mà .

– Việc gì ?

– Việc lien quan đến chị Trang .

Nghe nhắc đến Trang ( Black ) là tên Quang sáng mắt lên ngay , tên này hỏi tới :

– Chuyện gì kể tao nghe xem ?

– Em hok kể . Trừ khi …

– Sao ?

– Anh giúp em chuyện này .

– Chuyện gì ?

Nó thì thầm vào tai của tên Quang gì đó . Nghe xong tên Quang gật gù :

– Chỉ vậy thôi hả ?

– Ừ ! Nhiêu đó là đc rồi . Đi thôi .

– Nhớ là làm xong mày phải kể tao nghe đó .

– Dạ em biết rồi ạ .

Như mở cờ trong bụng – “thành công tới 50% rồi” .

Hắn thì vẫn đang ngồi bực bội vì cái đám con gái này nói là chuẩn bị cho hắn gặp Kim mà sao lâu vậy nè . Cả tiếng đồng hồ rồi . Hắn bực dọc định bước tới chỗ chiếc xe của hội học sinh xong thẳng vào thì con Blue mở cửa ra :

– Xong rồi ! Năm phút nữa mày bước vào .

Hắn ngồi đợi tiếp năm phút , mặc dù đã đợi cả tiếng rồi nhưng sao 5 phút này vẫn dai dẳng thế không biết . Mọi chuyện đã xong xuôi , 5 phút cũng trôi qua , hắn mở cửa đi vào . Căn phòng đầu tiên tối om , đang loay hoay thì đèn sang lên . Hắn chói mắt và choáng trước cái băng rôn “Thử Thách Tình Yêu” , hắn điên lên và muốn bỏ ra ngoài luôn . Thì Red đứng ngay đó và nói :

– Chưa đánh mà đã lui rồi à ? Hiếu hèn quá đấy .

– Cái gì mà hèn ?

– Nếu không hèn thì tiến tới bàn này đi .

Hắn đi tới chiếc bàn đã chuẩn bị sẵn và ngồi xuống , tự nhiên con Red đứng lên vòng ra sau lưng và ôm lấy cổ hắn từ phía sau . Nó thì thầm :

– Sẵn sàng chưa kưng ?

Red bắt đầu cởi cái áo khoác của nó . Blue + Black + Vy đều cười ha hả khi thấy Red làm đúng hết mọi kế hoạch rồi . “Để xem lần này thằng Hiếu đủ sức qua ải không ?” .

Ta quay lại chuyện tối hôm qua một chút :

Trong khi Hiếu thắc mắc chuyện “bệnh-thuốc” của Kim . Thì nó bên này cũng thắc mắc một chuyện không kém . Nó đc chị Vy cho mượn một cuốn tiểu thuyết tình cảm . Nó đọc vào và thấy cuốn hút lắm . Hai nhân vật chính – một nam , một nữ – yêu nhau . Dù có qua bao nhiêu khó khăn họ vẫn yêu nhau . ( nội dung tiểu thuyết thế nào thì mọi người cứ nghĩ đến một cuốn tiểu thuyết mà mọi người vừa đọc há ) .

Đọc xong cuốn tiểu thuyết , nó thấy hay nhưng nó vẫn chưa biết yêu làm thế nào . Trong sách , người ta miêu tả tình yêu rất tuyệt , yêu cho con người ta sức mạnh vượt qua mọi thứ , yêu là chờ đợi nhau , yêu là … Nhưng nó vẫn chưa biết yêu là gì … Thế nào là yêu nhỉ ? Yêu là hay nhớ tới một người . Hình ảnh anh Luân hiện lên trong đầu nó – “thế có phải là mình yêu anh Luân không ? Không phải ! Trong đây nói là một nam một nữ mới yêu nhau đc .” ! Nghĩ đến đây thì lòng nó hơi nhói một tý , nó bỏ cuốn tiểu thuyết xuống và trùm kín mền lên người .

Luân xong việc nên đi vào ngủ . Anh cứ tưởng nó ngủ rồi chứ , không ngờ đèn vẫn còn . Anh nằm xuống bên cạnh nó và đưa tay tắt đèn . Ngay lập tức nó ôm chặt anh và nói to :

– Anh Luân … mở đèn lên đi … em sợ ?

Nghe thế Luân vội mở cái đèn nhỏ lên :

– Sao thế ? Em sợ bong tối à ?

– Dạ .

– Xin lỗi , anh không biết .

– Không sao đâu . Tại em …

– Hì ! Tại em gì chứ ? Thế mới dễ thương .

– Ơ …

Nó im lặng không nói và quay mặt đi , Luân thì nhìn nó và thấy cuốn tiểu thuyết nó đặt kế bên . Anh cầm lên và nói :

– Cuốn sách của ai vậy em ?

– Dạ … chị Vy … cho em mượn đấy !

– Em đọc xong chưa ?

– Dạ rồi !

– Hay không ?

– Dạ hay .

– Để anh đọc thử xem sao .

Luân mở cuốn tiểu thuyết ra và bắt đầu đọc . Còn nó thì im lặng – “Một người như anh Luân chắc biết thế nào là yêu .” – Nó muốn quay sang hỏi Luân mà không biết sao nó không mở lời đc . Hôm đó nó ngủ không đc , còn Luân thì vẫn ngồi đọc cuốn tiểu thuyệt . Không gian xung quanh im phăng phắc đến mức có thể nghe đc tiếng tim đập ấy chứ . Một hồi sau , Luân bỏ cuốn tiểu thuyết xuồng và nói :

– Chà ! Hay thật .

– Anh Luân này … – Nó nói lấp lửng ?

– Sao thế em .

– Em … em … muốn hỏi chuyện này .

– Em hỏi đi .

– Cuốn tiểu thuyết đó , em đọc cũng thấy hay , nhưng … em không … hiểu .

– Không hiểu gì ? – Vừa hỏi Luân vừa đưa tay vuốt tóc nó làm nó đỏ mặt .

– Em …

– Cứ nói đi ! Nếu anh biết anh trả lời cho .

– Em … không biết … yêu là thế nào .

Câu hỏi cũng khó đây ! Làm sao mà trả lời cụ thể cho nó biết đc ? Thôi thì lôi cái đống kiến thức từ sách vở ra vậy :

– À … Yêu là quan tâm , chăm sóc , thương yêu một người nào đó .

– Giống như anh quan tâm em đó hả ?

Câu này còn khó trả lời hơn . Luân thật sự quan tâm nó , thương nó nhưng anh không muốn nó biết anh là anh yêu nó , anh sợ nó sẽ khinh ghét anh . Nên anh cứ giữ kín chuyện này . Nhưng chẳng lẽ bây giờ anh nói “không phải” – rõ ràng là anh có quan tâm nó và thực sự yêu nó , anh quý nó còn hơn cả bản than mình . Nhưng anh vẫn chưa biết nó thế nào – nếu trả lời là “có” thì liệu nó có khinh ghét anh không ? Anh thầm trách mình vô dụng , đứng trước bao nhiêu đối thủ mạnh bạo , to xác khác thì anh không ngại nhưng tại sao lần này chỉ là một đứa bé con thế mà anh không thể thể hiện cái “uy quyền” của mình . Nhưng anh cũng không thể trốn tránh đc , anh hỏi ngược lại nó :

– Thế em có yêu anh không ?

– Em …

Nó đỏ mặt khi nghe anh hỏi thế . Nhưng nó làm gì biết yêu là thế nào mà trả lời anh đây ? Và cả anh và nó đều là con trai cả , còn trong khi yêu nhau là chuyện giữa con trai và con gái kia mà ? Nó suy nghĩ câu trả lời , nhưng thực sự nó không biết . Nó luôn nhớ tới anh , muốn có anh bên cạnh nhưng như thế có phải là “yêu” không ? Nó tự tạo ra và mắc kẹt trong cái mớ bòng bong của chữ “yêu” . Anh thở dài khi lâu quá nó vẫn chưa trả lời , chắc nó không yêu anh đâu , đơn giản nó chỉ xem anh là một người anh trai . Anh quay lưng về phía nó . Anh hơi buồn khi không nghe đc câu trả lời . Bỗng nó ôm chặt người anh và khóc :

– Em … em không biết …

Anh quay sang lau nước mắt cho nó và hỏi :

– Sao lại khọng biết ?

– Em không biết nên … mới hỏi … anh . Em không biết … Người ta nói là … yêu là giữa con trai và con gái với nhau . Còn em với anh , nhưng mà …

Nó khóc to hơn nữa và nói tiếp :

– Nhưng mà … anh đừng bỏ em một mình nha anh Luân .

– Thì anh có bỏ em một mình đâu . Anh vẫn ở đây với em mà ?

– Em xin lỗi . Em ngốc quá … Em chẳng biết gì cả .

– Thôi em đừng khóc nữa . Anh không hỏi nữa đâu .

Đợi một lúc sau , nó đã bình tĩnh hơn , anh ôm chặt nó vào lòng rồi nói :

– Anh yêu em nhiều lắm .

– Em …

– Em thật ngốc ! Chỉ có yêu thôi mà em cũng không biết nữa . – Anh trách yêu nó .

– Em xin lỗi .

– Thế trả lời anh đi : “Em có muốn ở bên cạnh anh không ?”

– Dạ muốn .

– “Nếu một ngày anh đi đâu đó thật xa ! Em có nhớ anh không ?”

– Anh đi đâu vậy anh Luân ? Anh nói là không bỏ em lại một mình mà ?

– Ngốc quá ! Anh chỉ bảo là ví dụ thôi mà ? Sao ? Có nhớ anh không ?

– Có .

– Thật chứ ?

– Dạ thật ! Lúc sáng nay , anh giận em , trả em … về với Kim , Hiếu . Em sợ lắm , em ….

– Nhớ anh à ?

Nó không trả lời mà chỉ gật đầu . Lúc này , Anh không biết là nó có yêu anh không , nhưng câu trả lời của nó thì giống anh nếu anh đc hỏi những câu tương tự vậy . Anh nhìn nó và nói :

– Em không chịu chuyện 2 đứa con trai yêu nhau à ?

– Em … Em không biết … Trong sách nói là con trai và con gái mới yêu nhau .

– Thế à ? Anh muốn em yêu anh ! Đc không ?

– Em không biết đâu .

– Ngốc thật .

Anh cúi người xuống và hôn lên môi nó . Anh cứ giữ thế thật lâu , nó cũng thế – lần đầu tiên nó đc hôn môi và người hôn là anh . Nó chỉ muốn ôm chặt lấy anh thế này mãi thôi , nó không muốn thả ra nữa . Anh cũng vậy . Một lúc sau thì nụ hôn chấm dứt , anh hỏi nó :

– Những người yêu nhau hay làm thế đấy .

– Dạ ?

– Bây giờ anh với em yêu nhau . Em là người yêu của anh . Đồng ý không ?

– Em không biết …

– Không biết à ? Anh chán em rồi đấy ! Lúc nào cũng không biết ! Ngày mai em về với tụi Kim , Hiếu đi .

– Em ….

Nó bật khóc khi nghe anh nói vậy , nó đứng dậy và định đi ra khỏi xe thì anh kéo lại :

– Em đi đâu vậy ?

– Em về với Kim , Hiếu .

– Em để anh lại một mình thế à ? Em không muốn anh bỏ em một mình nhưng em lại làm thế với anh ?

Anh ngồi dậy và quay mặt ra nhìn ra ngoài cửa sổ . Anh mỉm cười cho cái sự ngốc nghếch của nó . Vừa rồi anh chỉ thử nó thôi chứ làm sao anh nỡ đuổi nó đi đc ? Vậy mà nó đứng dậy đi thật ? Để xem “nhóc ngốc” của anh làm gì tiếp với đầu óc của một đứa nhóc “không biết yêu là gì đây” . Nó đứng trước mặt anh rồi nói :

– Em … xin lỗi .

– Lại xin lỗi . Em không biết nói gì khác à ?

Nó quả thật là không biết nói gì nữa . Anh thì mong nó nói là “Em yêu anh” , nhưng đó là đối với người bình thường khi trong trường hợp này , còn nó thì “không bình thường lắm” – anh quên mất chuyện này . Mãi đứng lâu quá mà nó chẳng biết nói gì , nó cứ đứng thế . Anh quay sang hỏi nó :

– Sao em không nói gì đi ?

– Em … không biết nói gì hết .

Anh kéo nó ngồi vào lòng và hỏi nó :

– Em không biết nói là “Em yêu Anh” cho anh vui à ?

– Anh muốn nghe à … vậy em nói …

– Anh muốn là sao ? Câu đó em muốn thì em mới nói chứ ? – Anh hơi bực khi nghe nó nói như thế . Làm vậy khác nào anh đang ép nó ( mà hình như là đang ép thật ) .

– Em …

Nó không nói mà vùi mặt vào ngực anh , anh thấy mùi tóc nó thật thật . Làn da của nó thì mịn màng như con nít vậy . Thằng bé nhìn thế mà hay , nó không biết nói gì nhưng hành động như thế của nó còn như cả trăm lần nó nói câu “em yêu anh” ấy chứ . Luân cứ ngồi đó mà ôm nó . Một lúc sau nó ngước mặt dậy và nói :

– Nếu … con trai … yêu đc con trai thì “Em yêu anh” .

Luân còn không biết đc chuyện gì sau đó nữa . Anh chỉ biết là bây giờ anh rất hạnh phúc . Suốt đêm nay anh đã đợi câu này lâu rồi mà đến bây giờ anh mới nghe đc . Anh hỏi nó một lần nữa :

– Em hiểu em đang nói gì chứ ?

– Em … hiểu … hay nếu anh không chịu thì cứ xem … em là con gái .
——————

Thuộc truyện: Cậu chủ và gã lưu manh

1 bình luận về “Cậu chủ và gã lưu manh – Chap 25”

  1. Cậu diễn sâu k đi vào vấn đề mà cứ đi vòng vòng làm người đọc khó chịu về nhiền mặt nhất là 3 con nhỏ đó. Bạn cần nên xóay sâu vào nhân vật hắn và Kim làm cho vấn đề thêm hay chứ truyện mà mang tinh chất kể k hấp dẫn

    Bình luận

Viết một bình luận