Ngoan Bé yêu đừng chạy – Chương 3 – 4

Truyện gay: Ngoan Bé yêu đừng chạy – Chương 3

Rèm cửa màu đen nhẹ nhàng phấp phới ánh nắng cũng tranh thủ chen vào chiếu một vài tia nắng ấm xuống chiếc giừơng kingsize bên trong phòng

Ưm.. Nó nhẹ nhàng mở mắt đập vào mắt nó là một khuôn mặt chà bá lửa của hắn không nghĩ được gì nữa…

Aaaaa….! Một tiếng hét kinh khủng vang lên làm chim chóc đậu trên cành cây dưới vừa sợ hãi bay tán loạn đập đầu vào nhau “cốp..cốp”

Câm miệng! Hắn tức giận rống lên làm nó sợ hãi im bật nó nhìn hắn e dè thân hình lùi dần về phía bên kia giừơng

Cẩn thận! Câu nói vừa dứt nó liền mất thăng bằng ngã xuống nhưng hắn nhanh tay lẹ chân đã đỡ được nó

Bé yêu,em có sao không?Có bị đau chỗ nào không? Hắn lo lắng xem xét khắp người nó

Huhuhu…! Nó sợ hãi khóc ngất không thèm để ý đến hắn

Ngoan,đừng khóc,đừng khóc! Hắn ôm nó vào lòng như đứa trẻ mà dỗ dành

Hức…hức… Nó nức nhẹ trong lòng hắn

Ngoan,thức dậy rồi vậy mau đi rửa mặt đi,tôi mang em đi chơi,chịu không?

Đi chơi,thật không…hức…đi khu vui chơi được không?Hức…! Nó mừng rỡ nói

Được tất cả đều nghe theo em,ngoan đi đánh răng đi!

Hức…được…! Nó bước xuống giừơng liền thẹn đến đỏ mặt trên người nó bây giờ chỉ mặt mỗi chiếc áo sơ mi đen che được phần mông tròn trịu của mình để lộ cả phần chân thẳng tấp cùng phần đùi trắng mịn

Anh….là anh thay cho tôi sao? Nó cúi gầm mặt nhỏ giọng hỏi

Chẳng lẻ không được sao? Hắn vừa ôm lấy nó đi đến nhà tắm vừa nói

A… Nó xấu hổ lên tiếng

Khu vui chơi….

Này,chơi cái kia đi! Nó giật nhẹ vạt áo hắn tay chỉ về phía nhà ma

Em có thể gọi tôi là Hạo! Sáng giờ nó không gọi hắn là này thì cũng là ê ê khó nghe chết đi được

Hạo,chúng ta vô đó chơi được không? Nó cúi đầu nhỏ giọng hỏi hắn

Quả nhiên khi cậu gọi tên hắn thì khiến hắn có một cảm giác rất lạ từ “Hạo” thốt ra từ trong miệng cậu vô cùng dễ nghe

Được! Kéo nó đi thẳng vào nhà ma

N..Hạo,anh không cần mua vé sao? Nó kéo tay áo hắn tò mò hỏi

Bọn người phía sau sẽ tự xử lí!

A…aaaa…. Đang đi đột nhiên nó bị một bàn tay kéo lai khiến nó sợ hãi hét lên

Đừng sợ!Đi ra ngoài thôi! Hắn dịu dàng an ủi nó chân thì không thương tiết giẫm mạnh lên bàn tay giả kia

Hắn nhanh chóng kéo nó ra ngoài

Hạo,anh gắp cho tôi con gấu Panda kia được không? Nó kéo tay hắn hai mắt sáng rực chỉ vào con gấu Panda nhỏ nằm trong máy gắp thú gần đó

Vô vị,em muốn bao nhiêu con tôi mua cho em!

Ưm,không chịu đâu,tôi chỉ muốn con đó,anh gắp cho tôi đi,nha! Nó kéo tay hắn làm nũng chu môi nói nhìn rất đáng yêu

Hừ! Hắn hừ lạnh bước tới chỗ máy gắp thú

Đợi chút,tôi đi đổi tiền xu nha! Nó hí hửng đi đến quầy gần đó để đổi tiền xu

Của cậu đây,cậu bé dễ thương! Bác quản lí quầh đưa cho cậu những tiền xu cậu cần

Nghe người ta nói mình dễ thương cậu liền đỏ mặt không thôi

Cậu vui vẻ cầm tiền xu đi đến chỗ hắn đang đứng chờ

Đang đi cậu thấy phía sau lưng hắn xuất hiện một người trùm kín mít từ đầu đến chân tay phải giấu trong tay áo liền rút ra thì ra là một khẩu súng nhắm thẳng về phía sau của hắn

Hạo,cẩn thận!

Keng….keng….keng….

Pằng..!

Tiếng súng vang lên kinh động mọi người kể cả người của hắn, mọi người sợ hãi chạy tán loạn

Nó từ từ gục xuống trước mặt hắn

Phong…! Viên đạn cắm thẳng vào lòng ngực cậu máu từ vết thương thấm ra lớp áo ngoài

Chủ nhân!

Bằng mọi giá phải tìm ra kẻ đó,nhốt vào phòng số 1 cho tôi!

Hắn nhanh chóng bế nó vào xe, mấy chiếc xe nhanh chóng chạy về tòa thành Bạch Bão bên trong Duật đã đợi sẵn

Hắn đưa nó về phòng chuẩn bị cho Duật phẫu thuật

Cậu ấy chính là chủ nhân thứ hai của Bạch Bảo,cứu không được cậu ấy tôi bắt các người đi bồi táng theo! Hắn lạnh giọng lên tiếng

Chủ nhân,người đã bắt về,đã giam ở phòng số 1 như căn dặn! Ngân Hổ cúi người cung kính nói

Được rồi,lui xuống đi! Hắn day day thái dương âm trầm lên tiếng

Dạ! Ngân Hổ đi khỏi

Hắn mở hộc tủ lấy ra tấm ảnh của nó hắn sờ lôn khuôn nặt tươi cười của nó trong tấm ảnh thì thầm

Em lại cứu tôi nữa rồi!

Bé yêu,đời này em đừng mong chạy khỏi tôi!

End chương 3!

——————

Truyện gay: Ngoan Bé yêu đừng chạy – Chương 4

Gần đây mọi người trong Bạch Bảo luôn phải sống trong dầu sôi lửa bỏng ngày nào cũng nơm nớp lo sợ chủ nhân sẽ đại nộ vì sao ư….tức nhiên là vì chủ nhân kia của Bạch Bảo rồi….ngày ngày cứ hễ đên cữ uống thuốc thay thuốc là y như rằng lại mang theo vết thương mà chạy trốn khắp hang cùng ngõ ngách trong tòa thành,khiến chủ nhân phẫn nộ luôn cho người canh giữ nhưng cứ đến hẹn lại lên đến lúc Duật hoặc chủ mang thuốc vào liền không thấy bóng dáng đâu

Tình hình là sắp đến giờ thay thuốc của ngày hôm nay rồi…..

Từ lúc nó tỉnh lại chẳng những mọi người tronh tòa thành nhìn nó bằng ánh mắt khác mà ngay cả hắn cũng thay đổi thái độ 180 độ

Ý,sắp đến giờ uống thuốc rồi!Ô ô ô mình không thích uống thuốc đâu,đắng lắm,nhất định phải trốn! Nó đi đến cửa

Phong chủ nhân,chủ nhân có lệnh người phải ở trong phòng! Vừa thấy nó lú mặt ra y như rằng thuộc hạ của hắn đã mở miệng chặn đường trước

Rầm! Nó giận dỗi đóng mạnh cửa

Các người không cho tôi đi cửa chính tôi leo cửa sổ,hừ! Nó nói rồi liền tiến đến cửa sổ ấn nút ở cạnh tường lặp tức cửa sổ bằng kính sát đất ngăn phòng ngủ và ban công mở ra

Nó tiến đến ban công nhìn xuống dưới quan sát lặp tức thấy choáng váng,bên dưới có tấm đệm cao xung quanh là mười mấy người đi qua đi lại canh giữ

Nó không cam tâm đóng cửa sổ lại,dẫu môi đi đi lại lại r

trong phòng suy nghĩ cách chuồn đi

A có rồi!

A đau bụng quá,người đau tôi đau bụng quá,nhanh đi gọi bác sĩ đi tôi đau bụng quá hà! Nó giả vờ ôm bụng lăn qua lộn lại trên nền trong phòng

Hai tên bên ngoài nghe vậy liền chạy vào cuốn cuồn xem tình hình của cậu

Nhanh đi gọi Duật đại nhân đi!

Tên được phân phó nhân chóng chạy đi còn nó nhân lúc tên kia không chú ý liền đá hắn một phát vô chổ hiểm khiến tên đó ngã lăn ra đau đớn chớp lấy cơ hội nó vội chạy ra ngoài

Chạy ra khỏi phòng nó liền tìm cách lẻn ra sau vườn,sau vườn rất rộng lại có nhiều chỗ nắp

Duật nghe tin nhanh chóng chạy tới chỉ thấy tên thuộc hạ còn lại đang quặn quại đau đớn

Phong chủ nhân đâu? Duật nghiêm giọng hỏi

Dạ…chạy…chạy rồi!

Haiz,mau đi báo cho chủ nhân biết đi!

Trong nhà nháo thành một đoàn còn nó đang dung ở ngoài vườn thưởng thức cảnh đẹp

Vô dụng,lặp tức tìm người về đây! Hắn tức giận quát

Dạ,chủ nhân! Bọn người của Duật lần lượt ra ngoài theo thứ tự

Lại bị chửi sao? Dương Hoàng nhìn Duật hỏi

Hừ,chủ nhân cũng không nghĩ xem sự thông minh của Phong chủ nhân tới đâu! Duật oán hận nói

Lúc này nó đang cong người yên ổn nằm trên xích đu trong vườn chìm vào giấc mộng đẹp của mình sau khi chơi chán che

Nó nhẹ nhàng động mi,xung quanh tối ôm,bên dưới lại rất êm ái có mùi hương quen thuộc của hắn trong không khí nó hít thở,nó liền biết mình đã trở về phòng

Tỉnh! Trong phòng bỗng nhiên sáng đèn một giọng nói bá đạo vang lên khiến nó giật mình theo phản xạ nhảy tót luôn xuống giừơng

Bịch! Xong nguyên cái mông tròn trĩnh rớt xuống nền gạch lạnh băng một cách không thương tiếc

Ui…da! Nó nhăn mi đứng dậy xoa xoa chỗ đau

Lại đây! Hắn nhanh chóng kéo nó giừơng để nó nằm sấp lên chân mình hắn liền không kiên nể kéo áo sơmi đen nó đang mặc lên lột phăng chiếc quần lót in hình gấu cực dễ thương xuống giừơng

A…biến thái…anh…anh muốn làm gì? Nó kinh hãi hét lên

Nằm im! Tay hắn nhanh chóng sờ xuống cái mông tròn trĩnh của nó liên tục xoa nắn

Còn đau không?

Hết….hết đau rồi! Nó thẹn thùng trả lời

Không sờ thì thôi nhpng càng sờ hắn lại càng thích nó rất mềm mại lại rất đàn hồi

Hạo…ách chỗ đó không có đau….ách đừng sợ….tôi…tôi khó chịu lắm! Nó nhỏ giọng lên tiếng

Anh biết nó không bị thương! Ngon tay hắn bắt đầu chà xác đóa hoa nhó xinh của nó khiến nó sợ hãi trong lúc bất ngờ nó một cước đá hắn rớt xuống giừơng,rồi nhanh chóng chui vào chăn quấn bản thân như kén tằm

Bé yêu,em….! Hắn tức giận định quay sang mắn nó nhưng chưa kịp thốt ra lời đã thấy khuôn mặt đỏ bừng hai mắt ngấn nước môi thì dẫu ra sắp khóc

Ngoan,đừng khóc! Hắn tiến đến ôm cái ken to ụ nhẹ giọng dỗ dành

Nào tỉnh rồi thì mau uống thuốc đi,cả ngày chỉ biết lo chơi,không uống chút thuốc nào,vết thương làm sao khỏi! Hắn cầm mấy viên thuốc chuẩn bị sẵn đưa cho nó

Tôi muốn ăn kẹo! Nó chu mỏ nói

Được uống thuốc xong lặp tức cho em kẹo!

Nó ngoan ngoãn uống thuốc hắn giữ đúng lời hứa kêu người mang kẹo lên cho nó,nó ăn ngon lành không quên chia phần cho hắn

Nhìn nó ngủ say trong lòng hắn tự hỏi có phải ông trời đã ban thiên thần này cho hắn không? Nhưng mặc kệ ra sao hắn vẫn luôn giữ nó bên mình,nó mãi mãi chỉ thuộc về riêng hắn!

End chương 4!

——————

Thuộc truyện: Ngoan bé yêu đừng chạy – by Hồ Điệp

Viết một bình luận