Ngoan Bé yêu đừng chạy – Chương 9 – 10

Truyện gay: Ngoan Bé yêu đừng chạy – Chương 9

Hạo cậu xem kìa,hai chiếc tàu lớn đó có lẽ của Hạ Mộc dùng vận chuyển vũ khí! Vũ chỉ vào màn hình rada nói

Diệp Minh,hành động! Hắn lạnh giọng ra lệnh

Dạ,chủ nhân! Diệp Minh nhanh chóng đi vào khoang sau nơi thuộc hạ anh ta đang mặc đồ lặn chuẩn bị xuất phát

Tất cả hành động!

Rõ! Mọi người nhanh chóng xuống tàu ngầm trong sự giám sát của Diệp Minh

Hắn đi nhanh qua hành lang xuống khoang sau nơi nó đang nằm

Hạo,anh sao lại ở đây? Nó nhìn hắn ngạc nhiên hỏi

Anh lo cho em,em có khỏe không,sắc mặt em ngày càng kém! Hắn đau lòng sờ má nó trả lời

Em không sao,chỉ là em có tật rất sợ đi trên tàu mà thôi,từ nhỏ đã vậy! Nó mỉm cười đáp nhìn nụ cười nhợt nhạt của nó hắn không khỏi một trận đau lòng

Được rồi mau nghỉ ngơi,cấm chạy lung tung biết không? Sau khi dặn dò nó xong hôn lên môi nó một cái liền rời đi đến phòng điều khiển

Ở phòng điều khiển hắn chăm chú nhìn vào màn hình rada một nhóm mười người đang lần lượt từ một chiếc tàu ngầm đang lần lượt bám vào cầu thang trên tàu lớn leo lên

Hai người đi trước vừa leo lên liền chia hai hướng khác nhau hành động những người phía sau cũng nhanh chóng chia hướng ra đột nhập vào bên trong thuyền lớn

Một người trong nhóm thợ lặn bị một tên lính canh phát hiện ngay lập tức bị kẻ đột nhập bẻ cổ “Crốp” một cách không thương tiết,thợ lặn nhanh chóng thay đồ của kẻ xấu số và xé rách tay áo phải làm dấu,sau đó mang xác kẻ xấu số giấu trong chổ khuất,rồi nhanh chóng làm tiếp,nhiệm vụ

Một giờ sau một số người đã đột nhập vào được nơi tầng hầm,bên trong chứa rất nhiều thùng gỗ có kí hiệu của tổ chức Ưng_tổ chức được dựng dưới danh nghĩa của hắn_là hình con đại bàng tung cánh

Báo cáo,bên trong tầng hầm có khoản mười thùng gỗ có kí hiệu của Ưng! Một trong những kẻ đột nhập thông báo về

Chủ nhân,bên kia tìm thấy khoản mười thùng gỗ có kí hiệu của Ưng! Diệp Minh nhanh chóng báo cáo

Kiểm tra xem!

Chủ nhân có lệnh kiểm tra!

Rõ!

Kiểm tra!

Những người còn lại nhanh chóng đi kiểm tra từng thùng gỗ

Báo cáo không có vũ khí bên trong!

Sao!

Có lẽ là chất nổ hoạt tính!

Chất nổ hoạt tính!

Chủ nhân bên trong các thùng gỗ không có gì ngoài chất nổ hoạt tính!

Chất nổ hoạt tính,nực cười họ không biết đây là biển sao chứ,họ…..chẳng lẽ!

Uranium! Hắn lạnh giọng lên tiếng

Rút!

Dạ,rõ!

Chủ nhân ra lệnh rút!

Rõ!

Rút! Những kẻ đột nhập nhanh chóng rút lui xuống tàu ngầm

Chiến hạm của hắn cũng nhanh chóng rút đi,nhưng chưa đi bao xa đã bị một quả ngư lôi từ phía sau bắn một phát vào đuôi chiến hạm,khiến nó thủng một lỗ lớn

Chủ nhân,khoang sau đang ngập nước! Duật ngắp ngáp báo

Chết tiệt,Hạo cậu mau xuống mang Tiểu Phong lên đi! Vũ tức giận chửi bậy một tiếng

Không cần,tập trung đi! Hắn lạnh giọng lên tiếng

Đột thân tàu bị chấn động mạnh khiến nó giật mình tỉnh dậy,bên trong phòng nước bắt đầu tràn vào từ cái lỗ lớn bằng lưng nó khiến cả phòng đều ngập trong nước biển tanh tưởi

Não nó bắt đầu hoạt động nó lấy mềm gối cuộn tròn lại cố gắng nhét vào lỗ hỏng nhưng cầm cự được một lát chúng đều bị thấm ướt và nước biển lại tràn vào cả không gian đều có vị mặn mặn của nước biển,nó dùng tất cả thứ đồ trong phòng để che lỗ hổng ngưng vô dụng,vốn định chạy đến phòng điều khiển nhưng nếu mở cửa nước sẽ tràn ra cả các phòng khác mọi thứ sẽ kết thúc một cách nhanh chóng trong nước biển

Cuối cùng nó quyết định dùng bản thân để che lổ hỏng mặc dù hơi mạo hiểm nhưng nó tin chắc trước khi tất cả chiến hạm chìm trong biển nước Hạo sẽ đến cứu nó vì nó biết Hạo rất yêu nó

Nó ngồi xuống lưng áp vào lỗ hỏng từng đợt sống liên tục đập mạnh vào tấm lưng mảnh mai của nó khiến nó đau đớn vô cùng nhưng vẫn cắn chặc răng chịu đựng

Ở phòng điều khiển không khí ngày càng nghuệt thở khi hai chiếc tàu lớn lần lượt nổ tung đồng nghĩa uranium sẽ tràn vào nước biển

Tăng tốc!

Gọi Dương Hoàng, Nghiêm,Sỹ Hách chuẩn bị tiếp ứng chiến hạm sau 5 phút!

Rõ!

Hạo,để mình đi xem Tiểu Phong! Vũ lo lắng nói chân đang định cất bước…

Đi,lặp tức bắn bỏ! Hắn lạnh giọng lên tiếng

Hạo,cậu….! Vũ nghẹn lời

Mọi người ai chả biết hắn yêu nó hơn mạng sống nay lại đột nhiên bỏ mặt sự sống của nó,không khỏi hít một ngụm khí lạnh thương thay cho nó tự nhiên bị tên ác ma này nhìn trúng

Chiến hạm đột nhiên tăng tốc làm cho sóng đập vào càng mạnh,trời có lẻ đã dần tối nên nước biển dần lạnh xuống khiến nó vừa đau đớn vừa lạnh,sắc mặt ngày càng không còn huyết sắc,môi đỏ bắt đầu nhợt nhạt,da dẻ trở nên nhăn nheo do tiếp xúc với nước quá lâu

Chủ nhân,bọn Sỹ Hách đã tới! Duật khẩn cấp thông báo

Chuẩn bị,quá trình tiếp ứng,rút! Hạ lệnh xong hắn nhanh chóng rời khỏi phòng điều khiển đi đến khoang sau

Rầm…

Cánh cửa bị khí lực rất mạnh đá văng, vừa vào phòng hắn không khỏi đau lòng khi nhìn nó sắc mặt không còn huyết sắc ngồi chổ bị hỏng chắn nước biển

Ngu ngốc! Hắn khẽ trách liền giơ tay đinh bế nó lên liền bị nó kêu đau khang cự,nhanh chóng phát hiện lưng nó không ổn mặc kệ tất cả xé rách phần áo ướt sau lưng vết thương ghê người liền hiện ra

Hạo…em lạnh…! Nó lờ mờ thấy hắn liền yếu ớt lên tiêng

Chịu đau một chút,anh mang em đi khỏi đây! Nói xong hắn nhanh chóng ôm nó rời khỏi khoang sau đi đến chiến hạm của Sỹ Hách

Chiến hạm nhanh chóng cập bến cảng Hồng Kông,suốt chặng đường hắn chỉ ôm nó băng tư thế ngồi nếu chuyển tư thế nó liền kêu đau mà kháng nghị

Chuẩn bị máy kiểm trắc! Biển bị nhiễm xạ Uranium mà nó lại tiếp xúc hơn hai giờ liền với nước biển hắn lo nó sẽ….

End chương 9!

——————

Truyện gay: Ngoan Bé yêu đừng chạy – Chương 10

Chủ nhân vậy còn vết thương ở lưng của Phong chủ nhân thì sao ạ! Diệp Minh đột nhiên lên tiếng

Duật,sau khi kiểm trắc lặp tức xử lí vết thương! Hắn lạnh giọng phân phó

Hạo…đau…! Nó yếu ớt lên tiếng

Không sao,ngủ một giấc sẽ không thấy đau nữa! Hắn nói xong ra hiệu cho Duật ngay lặp tức từ trong thùng thuốc chuyên dụng Duật lấy một ống tiêm tiêm vaào tay nó

Thuốc vừa vào máu mắt nó ngày nặng trĩu sau đó liền ngủ một giấc

Chủ nhân,máy kiểm trắc đã chuẩn bị xong! Dương Hoàng hồi báo

Được rồi,đi thôi! Hắn nhanh chóng bế nó gào xe

Chiếc xe dừng trước biệt thự hắn nhanh chóng mang nó vào phòng kiểm trắc

Mọi thứ đã chuẩn bị sẵn sàng

Chủ nhân,hãy Phong chủ nhân cho tôi! Nghiêm nhìn hắn lên tiếng

Không cần! Hắn phản đối một mạch ôm nó vào máy kiểm trắc,nhanh chóng lột đồ nó ra tự tay để nó nằm lên máy kiểm trắc

Bé yêu,em sẽ không sao đâu! Hắn hôn lên trán nó rồi thì thầm bên tai nó

Hắn bước ra ngoài Duật và Nghiêm lần lượt bước vào,máy kiểm trắc nhanh chóng được khởi động các ống kim của máy kiểm trắc lần lượt cắm vào eo,hai tay hai chân nó

Những dòng chữ nhanh chóng chạy ra hiện thị lên màn hình máy tính

Chức năng phổi bình thường! Duật vui mừng thông báo

Chức năng gan bình thường! Nghiêm tuy không vui vẻ như Duật nhưng tia vui mừng vẫn hiện lên trong mắt

Chức năng gan bình thường!

Tim bình thường!

Máu… Đột nhiên Duật ngập ngừng khi đọc đến kết quả máu của nó

Chuyện gì? Hắn nhanh chóng lên tiếng

Máu…máu của Phong chủ nhân vẫn chưa có kết quả!

Làm sao lại không có kết quả,Nói! Hắn lạnh giọng lên tiếng

Có lẽ là nhóm máu không có trong danh sách của máy kiểm trắc nên chưa có kết quả!

Ưm…Hạo…! Nó tỉnh dậy liền gọi tên hắn

Anh ở đây,ngoan đã không sao rồi!Anh mang em đi ngủ! Nói xong hắn lấy áo khoác bao nó lại ôm lấy nó mang lên phòng của hai người

Hai ngày nữa tôi muốn có kết quả máu!

Duật,kiểm tra vết thương!

Chủ nhân,vết thương của Phong chủ nhân tạm thời không sao?Cần nghỉ ngơi để hồi phục sức khỏi và cần…Duật ngập ngừng nói,thật ra lúc kiểm trắc cả thân thể đầy dấu hôn mới cũ của nó đã bị Duật và Nghiêm nhìn thấy

Cần làm gì? Hắn âm trầm lên tiếng hỏi

Trong vòng nữa tháng đừng làm loại vận động mạnh,nếu không vết thương sẽ vỡ ra! Duật hít sâu lên tiếng

Nghe xong hắn lặp tức đen mặt

Bao lâu vết thương mới lành!

Người chỉ cần tiết chế không vận động với Phong chủ nhân trong vòng nửa tháng là được! Nói xong Duật nhanh chóng cuốn gói vọt lẹ ra không quên đóng cửa phòng

Chủ nhân có lẽ chúng ta có thể tìm lại người nhà cho Phong chủ nhân! Nghiêm âm trầm lên tiếng

Đúng vậy,Tiểu Phong được đưa vào cô nhi viện năm 10 tuổi,nhưng mọi chuyện trong quá khứ cậu ấy lại quên hết,không loại trừ khả năng cậu ấy bị người ta tẩy não rồi mang bỏ ở cô nhi viện! Vũ lên tiếng

Nhanh chóng điều tra! Hắn cũng rất muốn biết ai nhẫn tâm bỏ rơi bé yêu của hắn

Lạc Lạc,mau ăn đi! Nó nở nụ cười đưa một cành trúc cho Lạc Lạc gậm chơi

Lạc Lạc,lăn một vòng xem nào! Nó nhẹ giọng ra lệnh cho chú gấu trúc dễ thương trước mặt

Ngay lặp tức Lạc Lạc lăn một vòng trên nền gạch bóng loáng sau đó đứng lên đi đến trước mặt nó giật lấy cành trúc tiếp tục gậm

Lạc Lạc,mày thật dễ thương!

Bé yêu,em chơi vui nhỉ,hửm! Hắn từ trên lầu đi xuống phía sau là Duật tay đang một ống thuốc nhỏ

_Ô ô ô lại đến rồi

Nó mếu nhìn hắn

Không uống thuốc làm sao khỏi bệnh,ngoan uống hết ống thuốc này,anh cho em chơi với Lạc Lạc nếu không anh sẽ mang nó nhốt lại!

Huhuhu anh uy hiếp em!

Ngoan đi mau uống thuốc đi,được không? Bưng hai má nó nhìn vào mắt nó hắn nói

Hừ..! Nó làm mặt giận với hắn cầm ống thuốc tay kia bóp mũi mình rút hết thuốc vào rồi nhanh chóng nước xuống rồi quay lại chơi đùa với chú gấu trúc không thèm để ý hắn

Chủ nhân,đã xác định nơi giao hàng!

Ở ngoài giới phận của Malaysia,họ sẽ giao hàng bằng ô tô!

Chuẩn bị hành động!

Dạ,chủ nhân!

Chủ nhân,theo điều tra nhóm máu của Phong chủ nhân thuộc dòng họ hắc đạo có tiếng ở Italy,hiện tại dòng họ đó cũng đang tiến hành điều tra tung tích của Phong chủ nhân! Dương Hoàng nhanh chóng báo cáo

Ngăn chặng mọi thông tin,giám ság chặc chẽ hành động của họ! Hắn lạnh lùng nói

Hạo chúng ta đang đi đâu vậy? Nó đang ngồi trong lòng hắn trên một chiếc máy bay

Malaysia!Em buồn ngủ thì mau ngủ đi,đến nơi anh sẽ gọi!

Nhanh chóng sửa lại tư thế cho nó thỏa mái vuốt mái tóc thay cho lời ra của các bà mẹ,nó nhanh chóng chìm vào giấc ngủ

Chà,Tiểu Pbong ngủ rồi sao? Vũ quay sang cười đùa

Im lặng,không lập tức ném xuống biển! Hắn liếc nhìn Vũ lạnh lùng nói

Xì,cậu lúc nào trong mắt chỉ có Tiểu Phong! Vũ oán giận nói

Máy bay nhanh chóng đáp xuống một khuôn viên rộng,bước xuống liền lặp tức thấy có ba người mặc quân phục đang đợi trước trong đó có một phụ nữ hai người đàn ông

Chủ nhân,người đến tại sao không báo một tiếng làm chúng tôi xém rớt tim! Vừa đến phòng khách người đàn bà nhìn qua khoảng ngoài ba mươi đột ngột lên tiếng liền nhận lại cái trừng mắt của mọi người

Bé yêu,tỉnh đến nơi rồi! Hắn vỗ nhẹ má nó

Ưm…em muốn ngủ…muốn ngủ! Nó ôm lấy tay hắn không cho hắn vỗ má nữa

Được rồi,vậy em mau ngủ đi! Nhìn người trong lòng môi hắn không tự chủ nhếch lên thành một đường cong

Chủ nhân,người này là….! Người phụ nữ lần nữa đè nén giọng lên tiếng

Phu nhân của ta! Hắn bình thản đáp

Người phụ nữ nghe xong cảm thấy bàng hoàng

_Tại sso?Thằng điếm đó là ai chứ,sao dám dành chủ nhân với mình,mình ở bên chủ nhân mười năm chỉ mong một cái liếc mắt nhưng không hề có còn thằng điếm đó chỉ mới vài thàng đã được chủ nhân sủng thành như vậy!Không thể như thế được,nó nhất định phải chết! Đúng vậy nó nhất định phải chết!

Bà ta âm thầm tính kế,nhưng trong nháy mắt Vũ đã phát hiện điều gì trong mắt bà ta liền ầm thầm phân phó thuộc hạ thân tín là Liệt bảo vệ cho nó

_Tiểu Phong a,xem ra lần này em gặp rắc rối rồi a!Haiz,Hạo tại sao mày lại là tên đẹp trai có quyền có thế làm chi giờ mới thấy khổ chưa!Haiz

Vũ âm thầm than ngắn thở dài trong lòng

End chương10!

——————

Thuộc truyện: Ngoan bé yêu đừng chạy – by Hồ Điệp

Viết một bình luận