Tình đầu – First Love – Chap 32: Hiểu lầm

Truyện gay: Tình đầu – First Love – Chap 32: Hiểu lầm

Hắn bắt đầu leo lên máy chạy bộ, thấy thế tôi lẽo đẽo leo lên máy kế bên đứng nhí nhảnh :

– Đến trễ quá em với nó tập gần xong rồi. Lần sau đi sớm nha.

– Cũng may mà giờ này mới đến không trễ hơn là tàn tiệc cả tuần nay rồi.

– Anh nói gì vậy? Anh làm em sợ đó!

– Làm gì phải sợ. Anh nói bâng quơ thế thôi.

– Thôi mà, học sinh nó nhìn kìa, tí về đi uống nước với em nha. Nha … (vẫn giữ thái độ bình thản)

– … (hắn không nói gì vẫn khuôn mặt lạnh lùng làm tôi chết khiếp)

“Mẹ kiếp! Đang tập vui làm mất cả hứng” – tôi nghĩ. Giờ đây toàn thân tôi như tê liệt, tôi chỉ mong hắn tập mau mau cho tôi được giải thích.

Tập xong hắn vẫn giữ thái độ lặng lẽ đi thay đồ còn thằng Phúc cứ lẽo đẽo đi theo hết tôi rồi lại Vũ ra vẻ muốn nói gì đó nhưng lại thôi. Xong xuôi hắn đi ra, vừa lấy lại thẻ vừa hỏi :

– Tập xong có đi đâu không thì chờ, không thì về trước (hắn nói những câu cụt lủn thấy mà ghét)

– Ờ, chờ em thay cái áo rồi đi. Em kể cho cái này vui lắm (vẫn thái độ bình tĩnh như không có gì. Thực ra lòng tôi chộn rộn lắm nhưng các bạn phải hiểu tôi cố tỏ ra như thế để không bị thằng Phúc hiểu lầm hay nghĩ ngợi).

Thay xong tôi lấy ba lô bước ra vừa đi tôi vừa nói “Em còn ở lại tập lâu đúng không? Vậy em ở lại nhé! Trên trường có chút chuyện thầy với thầy Vũ đi chút xíu. Vậy nhé, có gì mai gặp lại em”. Đi ra tôi dắt vội cái xe ra chỗ hắn đang đứng, nhăn nhở bảo :

– Đi âm 18 nha. Ngồi quán nào có máy lạnh chứ nóng nảy nhớp nháp quá!

– … (hắn im lặng rồ ga đi)

Đến quán hắn lặng lẽ đi vào ném chùm chìa khóa lên bàn nói :

– Rồi, giải thích đi. Hai đứa ôm nhau trong phòng tập gym như thế mà ngó được à? Em biết em là thầy giáo, thầy giáo đó hiểu không? Bộ em thèm lắm hay sao mà không chờ vô được bên trong nhà vệ sinh mà ôm ấp nhau ngoài đó vậy?

– Anh không được xúc phạm em như thế! Em không có…

– Em nghĩ anh mù à? Một tay nó để lên đùi, một tay nó cầm vào cổ lái, như thế không ôm thì là gì? Thật là không biết xấu hổ mà!

– Nó chỉ cho em tập thôi mà .

– Nhưng cái mặt của nó, cái mắt nó nhìn em. Nó có tình ý với em đó em biết không?

– Anh nhỏ cái miệng lại. Người ta nhìn kìa.

– Biết xấu hổ cơ à? Xấu hổ sao còn ôm ấp nhau. Trên đó là quận 1 đó, sinh viên đi ngang nó thấy thì sao? (hắn thở hồng hộc)

– Thực sự là em không biết, em chỉ biết nó thấy em tập sai nên chỉ em tập lại cho đúng thôi. Anh phải tin em.

– Thôi được rồi. (hắn giơ ngón trỏ lên) Từ nay đi tập không dây dưa đến nó nữa.

– Nhưng mà … Bây giờ làm sao em tránh nó như tránh hủi được. Nó sẽ biết em với anh hục hặc vì chuyện đó mất. Có gì anh cũng phải từ từ chứ.

Thấy tôi nói cũng đúng, hắn im chẳng nói gì nhưng khuôn mặt vẫn đanh lại như băng. Tôi với tay qua chạm vào tay hắn, tức khí hắn rút lại làm tôi quê vô cùng. Một lúc sau thấy hắn bớt thở tôi với tay chụp lấy tay còn lại của hắn giữ chặt. Lần này vì nắm quá chặt nên hắn cũng chẳng buồn giằng lại, được thể tôi nói :

– Anh nè! Mai em để đồng hồ dậy để đi với anh, anh qua chở em là được rồi. Còn anh đừng tỏ thái độ với nó nữa, xin anh cũng đừng bắt em lạnh lùng với nó. Làm vậy là “lạy ông tôi ở bụi này” đó, nha… em xin anh mà.

– Em muốn sao thì tùy – hắn bắt đầu nguôi nguôi.

– Hứa không giận nữa nhé, chầu này em trả coi như tạ tội.

– Tạ tội là đương nhiên rồi, chỉ sợ tạ xong “ngựa” quen đường cũ thôi.

– Haizzz… Em sợ anh rồi đó, sợ anh lắm lun á. Nếu “ngựa” quen đường cũ em nghỉ gym lun. Chịu hông?

Có thế hắn mới chịu mỉm cười và “bình thường hóa” quan hệ với Phúc.

Trên đường về tôi hỏi :

– Anh Vũ! Có phải lúc nó … ờ …lúc nó chỉ em tập đó, anh ghen đúng không?

– Ghen làm gì? Có yêu đương gì ai đâu mà ghen?

– Em nói cái này phải thì phải không phải thì thôi nhé!

– Cứ nói, khỏi rào.

– Thực sự Phúc không phải loại người lợi dụng này nọ đâu, em thấy nó là người đàng hoàng nên mới rủ nó đi. Khi nãy anh tỏ thái độ em sợ nó biết đó. Đừng giận quá mất khôn như vậy nữa nhé!

– Chả phải, anh lo cho em thì có, anh sợ sinh viên khác đi qua thấy nó … ơ … tập cho em ai biết được nó làm gì.

– Em biết anh thương em nhưng đừng thế nữa nhé! Có gì từ từ nói. Nãy anh làm em sợ lắm đó.

– Thôi được rồi ra đây tôi ôm một cái cho đỡ sợ nào. (vừa nói hắn vừa dang cánh tay ra)

– Làm như em là chó không bằng.

– Có ra không?

Len lén đang không có ai tôi sà hẳn vào lòng hắn, một cảm giác thật nhẹ nhàng và bình yên.

– Ọe, người anh hôi quá!

– Người em thì có. Tập gym xong không tắm ta ơi. Ghê quá!

——————————

Thuộc truyện: Tình đầu – First Love

Viết một bình luận