Tình đầu – First Love – Chap 33: Mùng 3 tết

Truyện gay: Tình đầu – First Love – Chap 33: Mùng 3 tết

Xong xuôi điểm số tôi với Vũ hằng chiều vẫn đều đặn đèo nhau đi tập gym. Thằng Phúc vẫn đi nhưng chỉ khi chúng tôi kêu lại mới dám đến. Nghĩ tội nghiệp nó nhất. Nhưng biết làm sao được, tôi sợ hắn quá mà.

Phòng gym mở cửa đến tối 28, 3 người chúng tôi vẫn kiên trì đi tập cho đến giây phút cuối cùng. Có lẽ anh Vũ đã hiểu rõ “chuyện hiểu lầm” của ba đứa nên cũng vui vẻ ít nhiều với thằng Phúc. Ngày cuối hắn và tôi còn rủ Phúc đi cà phê để thuyết giáo “cách học tốt” trong năm sau và lì xì lấy hên cho nó. Phúc bẽn lẽn xin phép về trước trong khi mắt vẫn dõi nhìn tôi.

Tôi với hắn ngồi thêm một lát rồi cũng về. Sự thật gần tết rồi mà chả đứa nào có tâm trí đi chơi. Ra về mà kế hoạch “quận 7, giao thừa, pháo bông” vẫn chưa thống nhất. Tức mình tôi giả vờ chữa cháy :

– Năm nào cũng có bằng đó màn diễn đi diễn lại mà thiên hạ vẫn cứ đi đông. Em nghĩ thôi mình ở nhà coi ti vi là nhàn nhất.

– Ừ, anh cũng nghĩ vậy.

– Mà em không đi anh không buồn chứ?

– Buồn gì? Mùng 5 có kế hoạch đi xa với mấy “em iu” rồi (tôi biết quá “em iu” của hắn là ai nên cũng chẳng buồn ghen như xưa nữa)

– Sướng hen! Đi không rủ lun.

– Vậy đi không? Nghèo nên đi dân dã lắm sợ “công tử” không chịu đi thôi.

– Xùy, chẳng cần. Mùng 5 em cũng có lịch rồi. Khỏi khoe.

Nói thế chứ mấy ngày tết hắn với tui cũng léo nhéo nhắn tin suốt :

– Chán quá nhóc ơi! Người ta đua nhau nô nức ra đường làm anh tủi thân quá!

– Em cũng đang phát điên lên đây, cả ngày luẩn quẩn chẳng biết làm gì

– Ê, mùng 5 tụi nó phá đường hóa đó, hay mai mình đi không?

– Đi! Đi! Mà đi có mình em với anh thôi hả?

– Khùng hả? Chụp hình về thiên hạ thấy lại scandal cho, rủ con Phương, cô Uyên đi nữa.

– Ừ, cũng được, anh rủ Phương đi, em rủ cô Uyên.

Cô Uyên mắc gia đình nên không đi được, hóa ra kế hoạch đi đường hoa của tụi tui chỉ có 3 người. Sáng hôm đó không ai hẹn ai mà tui với hắn cùng diện 2 chiếc áo vàng rực rỡ. Hắn thì nhạt hơn một chút nhưng nhìn sơ rất ư là giống.

– Haizz… hai người dính lấy nhau trên trường chưa đủ hay sao mà đi với tui và con em còn mặc áo cặp nữa – con Phương nói

– Cặp đâu… của em vàng chòe còn của hắn vàng shit, hai màu khác nhau mà =))

– Thôi… em phải nói là em thấy anh Vũ mặc đẹp quá nên bắt chước – hắn lém lỉnh nói.

– Không biết ai bắt chước ai à!

– Lần này hai “thầy” về post lên face bảo đảm sẽ được một cơn dư chấn 50 độ “hít-te”. Hahaha

Tôi với hắn nhìn nhau nghĩ con Phương nói cũng đúng, chở nhau thôi đã được nổi tiếng rồi huống hồ lên hình 2 cái áo vàng chòe này nữa. Tôi với hắn quyết định tách nhau ra.

Đi chán chúng tôi ghé phở Hà Nội ăn. Vì sáng hắn qua sớm quá nên khi đi tôi chẳng mang cái áo khoác nào. Ra khỏi tiệm phở tôi thấy trời nắng khá chói chang nên ngài ngại.

– Anh Vũ, anh thương em share cho em cái áo khoác đi.

– Miễn, con trai gì mà trắng bóc, phơi tí nắng đi cho nó đen.

– Thôi, ung thư da chết đó.

– Lâu lâu phơi không ung thư nổi đâu.

Đuối lý tôi không thèm cãi với hắn nữa. Ngồi trước hắn cứ lè lưỡi lêu lêu khiến tôi phát điên. Chưa hết, khi đi qua chỗ râm hắn đi rất nhanh, còn qua chỗ nắng hắn cứ rà rà xe khiến tôi tức muốn khóc.

– Anh Vũ à! Em sắp sốt rồi đó, đi nhanh về giùm em đi.

– Ráng chịu, cho chừa cái tội ngựa không đem áo khoác.

– Em chừa rồi, anh rồ xe nhanh lên giùm em đi.

– Ơ … thương nhau phải muốn ở bên nhau càng lâu càng tốt chứ mau mau cái gì?

– Nhưng em nắng, có gì khi nào đi quận 7 em cho anh một đêm luôn. Nha … nhanh đi, mặt em khó chịu quá nè!

Hắn cứ nhè chỗ nắng mà đi, điên tiết tôi nhảy ngay xuống xe, vùng vằng chạy nhanh đến trạm xe buýt. Qua ngã tư, đen đỏ bên kia vừa tắt, chiếc xe hơi chó chết lao thẳng mém tông vào tôi.

– Thằng điên kia! Đầu năm đầu tháng đừng để ông chửi nhá! Muốn chết à?

– … (đứng hình vì còn sợ)

– Mày không lo biến còn đứng giương ráng mắt ra nhìn nữa à. Biến.

Lầm lũi đi qua ngã tư mà quê xệ, vừa tức thằng khốn taxi vừa điên lão Vũ. “Mẹ kiếp!” – Tôi lầm bầm.

– Mẹ cưng đang ở nhà đó, gọi mẹ không đến được đâu! – hắn đi đằng sau chọc.

– Anh về đi, em đi xe buýt về.

– Ủa? Có ai kêu chở em đâu. Quê xệ!

– … (tôi quay qua tức quá chẳng biết nói gì)

– Nhìn cái tướng lạch bạch qua đường giống “hương qua đèo” quá bay ơi. Mắc cười không nhịn được.

– TAXI … (tức khí tôi ngoắc đại chiếc taxi).

Hoảng hồn hắn vội kêu tôi lên xe vì hắn sợ mẹ tôi sẽ nghĩ : khi đi tôi đi với hắn mà khi về hắn phải đối xử làm sao khiến tôi phải đi taxi. Hắn hạ giọng năn nỉ :

– Muốn ăn đòn hay ăn đấm? Lên xe ngay.

– … (tôi cứ đứng đó đón taxi)

– Lên ngay, đầu năm đầu tháng đừng để anh cưng chửi nhá!

– Chửi đi, đang dỏng tai nghe nè (vẫn đứng đó ngoắc ngoắc).

– Thôi lên đi, mẹ em chửi cho đó, ai đời lúc đi anh chở lúc về đón taxi.

– Vậy em đi xe buýt, vừa đỡ nắng vừa tiết kiệm.

– Thôi, thua ông rồi, áo khoác đây… lên xe.

Lên xe mà phía sau tôi cười sặc sụa còn hắn ngồi đằng trước mặt xị ra một đống. “chỗ mát đi nhanh lên, chỗ nắng đi chậm thôi mới giống mô-đen hồi nãy, hahaha” – tôi nói =))

——————————

Thuộc truyện: Tình đầu – First Love

Viết một bình luận