Tình đầu – First Love – Chap 31: Rõ ràng

Truyện gay: Tình đầu – First Love – Chap 31: Rõ ràng

Ra về tôi với hắn lại sóng đôi trên con phố kênh đào. Hắn hỏi :

– Nhóc vẫn buồn vì chuyện của anh à?

– … (tôi gật đầu)

– Nhóc buồn vì điều gì?

– Chẳng hiểu sao em thấy lo lo, thấy trống trải và đặc biệt là thấy rất nặng nề. Có lẽ vì em đa cảm quá thôi.

– Có phải em buồn chuyện em là “bản sao”?

– … (một lần nữa tôi lại gật đầu)

– Nhóc nè! Vì em hồn nhiên nên anh ngờ ngợ em là hình ảnh của cô ấy nhưng mỗi người phải có một điểm khác biệt chứ? – hắn giải thích

– Chẳng lẽ ai hồn nhiên anh cũng coi như cô ta? Hồi xưa chị giáo vụ chắc anh cũng nói vậy chứ gì?

– Em ngồi xuống đây, hồi xưa vì chưa hiểu em có thương anh hay không nên anh cứ phải trêu chọc em bằng chị giáo vụ ấy. Thực ra, chị giáo vụ chỉ đơn giản là ân nhân đầu tiên đã giúp anh bước từng bước chập chững những ngày đầu lên thành phố thôi chứ anh không có chút tình ý gì với chị hết.

– Thế sao hôm đó anh mém chết vì chị ta?

– Chết đâu mà chết, nhìn vào mắt anh nè. Hồi xưa vụ facebook đó, em nhớ không? Anh gọi điện để giải thích cho em mãi mà em có chịu nghe đâu, lúc đó anh như phát điên, thấy anh điên dại chị mới hỏi và anh đã bịa ra một câu chuyện tương tự để kể chị nghe. Kể xong không những chị không cho lời khuyên mà còn mắng anh thậm tệ về cái sự “thiếu ý thức” ấy. Mọi chuyện cứ như đổ ập lên đầu, thơ thẩn một mình qua ngã tư, không may anh bị gạt té gãy chân chứ đâu có tự tử gì đâu.

– Vậy tình cảm của anh và chị giáo vụ là như thế nào?

– Là bạn tâm giao, là người cùng quê nên cùng cách nhìn và suy nghĩ. Thế thôi.

– Anh biết hôm đó trên đại lộ Nguyễn Văn Linh này em đã đổ bao nhiêu nước mắt vì anh không? (tôi lần lượt kể cho hắn nghe)

– Thế à? Anh không ngờ em lại thương anh thế?

– Thôi … chuyện cũ qua rồi, từ giờ đừng thử thách nhau nữa, anh nhé! (tiếng “đừng thử thách” cất lên tưởng chừng sẽ là điều gì đó yên ủi và nhẹ nhõm nhưng đổi lại, ẩn sâu trong tôi vẫn tồn tại thứ gì đó bất an và đầy lo lắng)

Càng gần tết Âm lịch chúng tôi càng bận bù đầu. Từ việc ra đề thi, canh thi, chấm thi và vào điểm. Biết bao nhiêu là việc. Ngồi trong văn phòng chấm bài tôi với hắn không còn thời gian nhìn nhau nữa huống chi ABCXYZ. Nhìn hắn chấm bài thật là thương. Để phá vỡ sự căng thẳng, tôi lớn tiếng :

– Tết này anh không về quê à?

– Nhà anh gần như ở đây hết rồi còn về chi nữa?

– Chán nhỉ? Mấy ngày gần tết người ta đi chơi còn anh em mình phải ngồi đây chấm bài.

– Chấm nhanh đi, xong sớm đi chơi sớm.

– Không có đâu anh, chấm xong về còn phải phụ dọn dẹp nhà cửa nữa. Đủ thứ việc trên đời.

– Vậy tết này em cũng không đi đâu à?

– Chắc vậy, ở nhà ngủ cho có sức. Sau tết thời tiết chán lắm!

– Ừ, tết nhất thiên hạ cứ kéo nhau ra đường, chả có chỗ mà chen.

Dường như hắn với tôi có cùng một ý tưởng đó là sợ chốn đông người. Những cặp tình nhân khi yêu họ thường hay me những ngày lễ tết, còn tôi với hắn cứ ngày thường mà đi.

Những ngày gần tết tuy lu bu đủ thứ nhưng vẫn duy trì nhịp độ đi gym. Tôi đi với Phúc đã quen nên quên khuấy cả việc rủ Vũ.

– Chiều nay em có đi đâu không?

– Có, chấm xong đống này em về ăn cơm rồi ngủ tí rồi chiều đi gym.

– Em tập ở đâu có gì chiều anh ghé.

– Câu lạc bộ Hoa Lư trên đường Đinh Tiên Hoàng đó ku.

– Ku trym gì ở đây? Sao không đi gần nhà cho tiện, đi gì mà xa dữ.

– Ờ, thì ở đó cho tiện em với thằng Phúc chứ để nó đi xa quá cũng tội.

– Thường em tập lúc nào?

– Mấy ngày nghỉ dạy thêm em đi buổi trưa, còn ngày nào dạy nhiều thì hên xui.

– Hên xui là nghỉ đó hả?

– Hề hề … biết rồi còn hỏi. Tháng 30 ngày chắc em đi được 10 ngày. Nhưng kệ, khỏe lắm đó. Đi đi.

– Chiều nay mấy giờ? Cần anh qua chở không?

– Thôi, em linh tinh lắm. Để em đi một mình cũng được.

Buổi chiều hôm đó thằng Phúc cũng đến, thấy tôi nó mừng như trẩy hội

– Thầy đó, rủ đi tập chung mà đi có mấy ngày làm em tập có mình.

– Em thi xong là rảnh, còn thầy phải chấm bài muốn hoa mắt lên luôn nè. Giờ không biết tập lại nổi không nữa.

– Để em chỉ cho tập. Mới đầu thầy lên máy chạy bộ chạy trước cho nóng người đi …

Cứ thế hễ tôi đứng trước, nó đứng sau hướng dẫn cho tôi tập. Mồ hôi hai đứa nhễ nhại trong khi tôi với nó hớ hênh với chiếc xà lỏn và áo thun ba lỗ. Sự thật nhìn tôi với nó rất giống.

Đến bài tập đạp xe, nó cứ đứng phía sau hết chỉnh vai rồi đẩy chân khiến tôi phát ngượng. Không ngờ Vũ đến. Hắn dựng xe, khóa cổ rồi bước vào đứng sững ra nhìn chúng tôi. Tôi đang giương sức lên đạp nên cũng chẳng để ý nhưng Phúc nhìn ra thấy Vũ liền giật mình, khúm núm chào :

– Chào … chào … thầy! (chào xong nó lẩn lẩn qua máy khác tập)

Giật mình tôi quay qua thì thấy hắn, cặp mắt kính sáng bóng, đôi mắt lạnh lùng ấy lại xuất hiện. Tôi thấy sao mà đáng sợ quá! Hắn gật nhẹ cái đầu rồi im lặng vô ghi danh, xong vẫn giữ thái độ đó hắn vào phòng tắm thay đồ. Tôi bắt đầu thấy sợ nhưng sự thật tôi không hề làm chuyện gì trái với lương tâm. Tại sao hắn lại thế chứ?

——————————

Thuộc truyện: Tình đầu – First Love

Viết một bình luận