Tình đầu – First Love – Chap 18: Thử thách

Truyện gay: Tình đầu – First Love – Chap 18: Thử thách

Thù hận đang dâng cao, tôi thề với lòng sẽ không thăm hắn. Tôi lên trường dạy qua loa rồi lại thẫn thờ ra về. Đến thứ tư thì hắn nhắn tin :

– Nhóc còn giận anh về chuyện lời chúc à? Anh xin lỗi, chắc thứ 6 không đi “hẹn” với nhóc được rồi. Hai ngày nay anh bó bột rồi nằm li bì. Đau quá!

Đau lòng với cơn đau của hắn. Tôi trả lời :

– Anh không trả lời, em buồn cũng có buồn nhưng cái em lo là lo cho anh. Người ta nhìn vào họ sẽ hỏi vì sao anh trả lời mọi người duy chỉ thằng nhóc này là anh bỏ rơi. Phải chăng anh có mối thù với nó. Em không muốn anh chịu bất kì điều tiếng nào hết, anh hiểu không? Rồi anh biết cảm giác của người bị “bỏ lại” nó như thế nào không?

– Không có, hôm con Phương nhắn, anh biết anh đã “phạm trọng tội” nên có lên face giải thích, em có xem thấy không? Như ông trời thử thách, tự nhiên đêm đó anh không hề thấy lời chúc của em.

Tôi vội online facebook thì thấy anh có trả lời thật, hối hận lắm về sự nóng vội của mình nên nói :

– Chân cẳng anh sao rồi, mấy ngày nay em đi dạy rồi đi dịch, bận quá nên không đến thăm anh được. (dối lòng)

– Anh về nhà rồi, vẫn còn nằm li bì. Anh cầu nguyện nhiều lắm, hy vọng thứ 6 đơ đỡ để đi coi kịch với em, không thì …

– Thì sao?

– Em rủ người khác đi cho đỡ phí cái vé nhé!

– Không, anh nghỉ ngơi đi, em không biết đâu, anh không đi mẹ em không cho đi đâu. Thà mất cái vé còn hơn.

– Thôi được rồi, để anh nghỉ. Thứ 6 anh sẽ cố qua rước em. (nhảm, chân cẳng vậy tôi không cõng ông thì thôi, ông qua rước tui được mới sợ)

Lòng cũng vui lên được đôi chút nhưng vẫn còn nhiều lắm những ưu tư trong lòng : “tình cảm hắn dành cho mình là thế nào? Sao hắn vẫn ngọt ngào và ân cần quá! Lạy trời cho anh khỏe lại để thứ 6 đi với con.

Thứ sáu tự hiểu hắn sẽ không tài nào lái xe nổi nên tôi qua rước hắn. Nhìn cái tướng lom khom phía sau, ngồi một bên trông rất quý phái, tôi chọc :

– Ngồi một bên giống lắm á!

– Giống gì?

– Chị ^^

– Muốn ăn đòn không? Hôm nay đau nên không xử nhá. Ghi sổ đó.

– … (thở dài)

– Sao vậy? – hắn hỏi

– Anh ghét em lắm đúng không?

– Ơ hay, sao lại hỏi vậy? Ờ … đúng đúng, ghét tận xương tận tủy lun.

– Ừm, chắc vì ghét nên mới đối xử với em như vậy … (tôi lại thở dài)

– Thôi! Đã bảo quên chuyện cũ đi mà. Anh đã giải thích rồi còn gì. (tôi sụp ổ gà) A… đau quá! (hắn nhăn mặt) … chuyện này anh còn nói nữa, chưa xong đâu. Anh không muốn chỉ vì cái lời chúc mà tình cảm chúng ta mấy lâu nay bị rạn nứt. Anh chỉ mong em hiểu : ANH KHÔNG PHẢI HẠNG NGƯỜI ĐÓ (hắn nhấn mạnh từng câu)

– Thôi, em đùa đó, mà anh Vũ nè! Anh thương chị “giáo vụ” lắm đúng không?

– Sao em hỏi vậy?

– Vì chị mà anh bị tông xe. Tình yêu đúng là mạnh hơn sự chết.

– Không có đâu. Tại anh thấy mình quá … bất tài vì … không giữ được hai người mình thương.

– Anh thương ai hơn?

– Dĩ nhiên là chị “giáo vụ” rồi (hắn trả lời rất nhanh)

– … (thở dài, chả lẽ con Ngọc Anh nói đúng)

– Em ghen à?

– Không ghen nhưng khá bất ngờ. Cứ nghĩ mình đi với nhau nhiều thì tình cảm sẽ lớn, không ngờ cái gì cũng có ngoại lệ.

– Nói giỡn với nhóc thôi. Anh thương nhóc và nhỏ “giáo vụ” bằng nhau.

– Vậy thì tốt. (tôi không nói gì nữa)

Kịch rất hay nhưng sao lòng tôi buồn quá! Tôi tự hỏi phải làm sao để có anh mãi mãi? Ủa? … mà tự nhiên nghĩ chi cho mệt đầu, “con nha đầu” giáo vụ “refuse” hắn rồi. Giờ còn có mình mình, lo tổng lực tiến công thôi. Hahaha.

——————————

Thuộc truyện: Tình đầu – First Love

Viết một bình luận