Tình đầu – First Love – Chap 12: Làm Mai

Truyện gay: Tình đầu – First Love – Chap 12: Làm Mai

Từ hôm ấy, tôi bắt đầu luyện tập để giảm cân vì … anh. Hơn nữa, ngày nào tôi cũng đến lớp. Đến vì mục đích dạy dỗ cũng có, nhưng phần lớn vẫn là để gặp anh. Ở nhà, hết tin nhắn đến yahoo, hết yahoo đến facebook. Tôi nhớ anh đến nỗi kiểm soát đến từng hoạt động bạn bè trên face. Có những comment mới, có thể anh chưa kịp xem thì tôi đã biết mô tê sự việc (tạm nghĩ mình cũng lanh quá chừng ^^).

Coi chán những comment tôi chuyển qua hình ảnh. Coi đi coi lại những hình anh chụp ở Đà Nẵng, hình hồi nhỏ vân vân và vân vân, rồi tự cho những nhận xét đại loại như : tấm này cười đẹp nè, sao tôi ghét cái kiểu cười mỉm chi của hắn thế không biết, mặt cười cười, tay bá vai bá cổ thằng kế bên sao thấy khó ưa quá . Giờ nghĩ lại thấy mình cũng rảnh quá chừng ^^.

Về phần anh, anh không còn nhắc nhiều đến nhỏ “giáo vụ” đáng ghét đó nữa, tôi thấy dường như tình cảm anh dành cho tôi đang trên đà tiến triển tốt đẹp. Lại lần nữa thấy mình hạnh phúc.

Cho đến một ngày, đang lơ thơ nghe những truyện ngắn đạt giải trên “tinhyeutraiviet”, một tin nhắn của một số lạ gởi đến tôi. Mở ra xem : “thầy ơi! Em yêu anh, hí hí hí”. Tôi nghĩ “lại lũ học trò phá mình đây, delete cho rồi”. Chưa đầy năm phút “nhắn mà không trả lời là bất lịch sự lắm nhé! – speaking naturally” – vẫn số điện thoại đó. (đây là tên một giáo trình, nó trình bày về những phương thức giao tiếp, văn phong lịch sự lẫn thường ngày của văn hóa Tây phương. Khi dạy, tôi có đá động qua vấn đề “lịch sự trong tin nhắn”. Nhỏ này trích dẫn tài liệu nhằm nhắc tôi không được làm sai những gì đã nói trên lớp [quỷ thật])

Cực chẳng đã, tôi trả lời lại : “Xin lỗi! Ai vậy?”

– “Em đây, bé Hương học trò cưng của thầy đây. Hí hí hí”

Ôi mẹ ơi! Con Hương “ham hố”. Con này có tiếng ham trai, lười học và rất thích ăn chơi. “Mà sao nó biết được số mình ta” – tôi tự nhủ.

– “Ở đâu em có số thầy vậy?”

– “Bí mật. Hí hí”

– “Tôi không đồng ý cách nói chuyện của em đâu nhé! Em nhắn tôi có chuyện gì không?”

– “Nhớ thầy nên nhắn. Nói thật! Em rất thích thầy giảng bài. Em sợ thầy Tuấn với cô Vi lắm”

– “Thích thì chịu khó nghe giảng rồi học hành cho đàng hoàng giùm tôi. Hiện giờ tôi rất bận, có gì thắc mắc cứ gửi mail. Mail tôi đã ghi trên bảng hôm đầu năm rồi”

– “Em muốn rủ thầy đi chơi cuối tuần này. Thầy rảnh không?” (trời ơi! trời xuống mà xem giùm con, con có thích con gái đâu mà kêu con hẹn hò với ả”

– “Cuối tuần này tôi bận rồi và tôi cũng không đi đâu. Giáo viên và học sinh phải giữ lấy khoảng cách. Em hiểu chứ hả?”

Không thấy nhắn lại, tôi thở phào nhẹ nhõm. Tối hôm đó thấy Vũ trên mạng, tôi vào kể đầu đuôi ngọn ngành nhưng chẳng thấy ảnh nói gì ngoài những emoticon cười cười.

– Anh có nghe em nói không đấy? Cười hoài vậy cha?

– Không nghe sao cười. Nhảm

– Em bực anh rồi đó! Anh nói chuyện đàng hoàng giùm em chút đi.

– Thì nó rủ thì cứ đi. Đi cho vui chứ ru rú ở nhà làm gì. Mà anh thấy dạo này em ngộ lắm nha.

– Ngộ cái gì? Em vẫn vậy mà. (bắt đầu hoảng hốt)

– Thấy em có vẻ man man. “học không chơi đánh rơi tuổi trẻ đó”

– Thôi, em già rồi, chẳng còn sức mà đú như lũ trẻ nữa.

– Mới tí tuổi đầu mà nói là đã già. Đi đi.

– Anh còn vậy nữa, đồng nghiệp với nhau sao anh không hiểu gì hết vậy? Anh muốn em tai tiếng rồi bỏ nghề sớm cho anh kiếm người khác về chung chứ gì? Anh được lắm!

– Có người hâm mộ thích thấy bà đi bày đặt. Nhìn anh nè nhóc. Có ai hâm mộ đâu.

– Anh thích không? Em nhường cho cộng khuyến mãi luôn.

– Thôi, cám ơn. Của em thì em dùng. Hahaha.

– Cứ tưởng nói chuyện với anh sẽ tìm được sự thông cảm hay cho hướng giải quyết, ai dè anh làm mọi chuyện còn rối hơn. Thôi em đi ngủ. Mai lên trường sớm.

– Lên làm gì?

– Gặp pé Hương. Hehe. G9, bb

– Ờ, bb e.

Tôi cứ nghĩ lũ sinh viên nữ chỉ chọc tôi một chút rồi thôi. Ai ngờ mọi chuyện càng ngày càng thậm tệ. Một buổi tối bão bùng đang shopping với tỷ tỷ thì tin nhắn đến.

– thầy ơi! thế nào được gọi là yêu hả thầy?

– Hương à? Tôi đã yêu đâu mà biết. Tôi tưởng em phải rành hơn tôi chứ!

– Trong khi đang bão như hôm nay, vì nhớ một người và cũng chỉ muốn được nhìn thấy mặt một người. Bất chấp tất cả đứng ngoài để chờ đợi thì có phải là yêu không thầy?

– Ai chờ em hả? Em có phước quá còn gì? Nếu là tôi, một khi đã yêu tôi còn dám chết cho người mình yêu nữa huống chi cơn mưa như vầy.

Không thấy trả lời. Tôi tạm thấy bình yên với mọi chuyện đang diễn ra.

9g45, cơn mưa đầu mùa tạt rát cả mặt. Vì kính sát tròng nên tỷ tỷ phải chở tôi về. Ngồi sau, tôi thấy trước nhà mình có một bóng người lúp xúp áo mưa. Tôi bắt đầu nghi nghi. Nhìn kĩ thì … trời ơi … con Hương! Con ranh này làm gì vậy? Khùng chưa từng thấy. Bối rối nhưng chẳng biết làm sao. Tôi sợ lắm, sợ đối diện với nó, sợ phải tiếp nó vào nhà hay nghe những lời nó cuồng si mình. Tôi quyết định lơ nó đi, tôi lặng lẽ mở khóa bước vào như không thấy mọi vật xung quanh. Trong nhà lòng tôi như lửa đốt, tôi cứ dòm ra, rồi tự hỏi “nó đi chưa? … giời ơi! Làm ơn đi giùm đi …”. Đứng một hồi, nó lặng lẽ bước đi trong cơn mưa tầm tã. Tôi thấy mình có lỗi lắm. Nhưng “Hương ơi! Thầy xin lỗi vì thầy đã có người yêu rồi và thầy không yêu em”.

——————————

Thuộc truyện: Tình đầu – First Love

Viết một bình luận