- Lời Hiệu Triệu Chương 1: Căn Phòng Chết Chóc by LucYCa
- Lời Hiệu Triệu Chương 2: Vực Thẳm Tâm Can by LucYCa
- Lời Hiệu Triệu Chương 3: Bóng Tối Nuốt Chửng by LucYCa
- Lời Hiệu Triệu Chương 4: Đối Diện Quỷ Dữ by LucYCa
Lời Hiệu Triệu
Chương 4: Đối Diện Quỷ Dữ by LucYCa
Nam tỉnh dậy trong một cơn ác mộng, cơ thể ướt đẫm mồ hôi, tim đập thình thịch như muốn vỡ lồng ngực. Anh ngồi bật dậy trên giường, thở hổn hển, tay ôm lấy ngực như thể đang cố giữ trái tim không nhảy ra ngoài. Đã sáu ngày kể từ cuộc gọi chết tiệt từ trung tâm y tế, sáu ngày sống trong địa ngục, và chỉ còn một ngày nữa, kết quả xét nghiệm sẽ đến. Một ngày. Nhưng với Nam, nó dài như cả một kiếp người. Anh chửi thề, “Đệt mẹ, sao tao phải chịu thế này?” Giọng anh lạc đi, hòa lẫn với tiếng đồng hồ tích tắc, như một lời nhắc nhở tàn nhẫn rằng thời gian đang trôi, và số phận của anh sắp được định đoạt.
Căn hộ của anh giờ như một bãi chiến trường. Chai rượu vỡ, lon bia lăn lóc, và mùi mồ hôi lẫn thuốc lá bốc lên ngột ngạt. Nam đứng dậy, loạng choạng, bước đến cửa sổ. Ánh sáng ban mai chiếu qua khe rèm, nhưng với anh, thế giới vẫn tối tăm. Anh tựa trán vào kính, cảm giác lạnh lẽo của thủy tinh như một cái tát vào mặt. “Mày phải sống,” anh lẩm bẩm, nhưng giọng nói ấy yếu ớt, như thể chính anh cũng không tin mình có thể.
Ký ức, như một con quái vật không bao giờ ngủ, lại trỗi dậy. Đêm đó, với Hùng, một gã trai anh gặp tại một câu lạc bộ đêm. Hùng có thân hình lực lưỡng, giọng nói trầm trầm, và một sự tự tin khiến Nam ngây ngất. Họ uống rượu, nhảy múa, rồi kéo nhau vào một góc tối của câu lạc bộ. Trong không gian chật hẹp, ngập mùi mồ hôi và rượu, Hùng đã đẩy Nam vào tường, cởi phăng áo anh. “Mày muốn sướng không?” Hùng gầm gừ, hơi thở nóng bỏng phả vào cổ anh. Nam gật đầu, để mặc dục vọng dẫn lối. Họ làm tình ngay tại đó, trong bóng tối, không bao cao su, không kiểm soát. Nam nhớ rõ cảm giác cơ thể Hùng áp sát, những cái chạm thô bạo, và cách anh ta rên lên, “Đụ mẹ, mày ngon vãi.” Nam đã cười, đắm mình trong khoái lạc, không màng đến hậu quả. Khi mọi thứ kết thúc, họ chia tay mà không một lời, như hai kẻ xa lạ. Nhưng giờ đây, ký ức ấy như một lưỡi dao sắc, đâm sâu vào tim anh. Nếu Hùng là người nhiễm? Nếu chính cái đêm đó đã giết mình?
Nam hét lên, đấm vào tường. “Đệt!” Đau đớn lan khắp tay, nhưng anh không quan tâm. Anh muốn cảm nhận đau đớn, muốn nó át đi nỗi sợ đang nuốt chửng tâm can. Anh lê mình đến nhà tắm, mở vòi nước lạnh, đứng dưới dòng nước. Nước xối lên mặt, nhưng không rửa trôi được ký ức. Anh nhìn vào gương, thấy một kẻ xa lạ: mắt thâm quầng, tóc rối bù, gương mặt hốc hác. “Mày đã làm gì với cuộc đời mày?” anh gào lên, đập tay vào gương. Kính rung lên, nhưng không vỡ, như thể chính nó cũng đang chế giễu anh.
Anh trở ra phòng khách, ngồi phịch xuống sofa. Điện thoại rung lên, một tin nhắn từ Khoa: “Cậu ổn không? Tớ lo cho cậu.” Nam nhìn tin nhắn, cảm giác như có ai bóp chặt tim anh. Khoa, người duy nhất từng cố kéo anh ra khỏi vũng lầy. Anh nhớ lại lần cuối gặp Khoa, khi anh ta đưa cho anh một chiếc bao cao su và nói: “Dùng cái này, đừng đùa với mạng sống.” Nam đã cười, gọi Khoa là “thằng nhát cáy”. Giờ đây, anh muốn quỳ xin lỗi Khoa, muốn nói rằng anh sai rồi. Anh gõ một dòng tin nhắn: “Tớ không ổn,” nhưng rồi xóa đi. Anh không dám đối mặt với Khoa, không dám thừa nhận mình đã ngu ngốc thế nào.
Nam đứng dậy, đi ra ban công. Thành phố vẫn náo nhiệt, nhưng anh cảm thấy mình như một bóng ma. Anh nhìn xuống đường, thấy dòng người qua lại, những nụ cười vô tư. Anh muốn hét lên, muốn nói với họ: “Đừng ngu như tao!” Nhưng anh chỉ đứng đó, bất động, để gió lạnh thổi qua mặt. Anh nghĩ đến mẹ mình, người vẫn gọi điện hỏi anh có ăn đủ no không. Anh nghĩ đến cha mình, người luôn nói: “Con trai bố là nhất.” Nếu họ biết anh nhiễm HIV, họ sẽ ra sao? Anh không dám tưởng tượng.
Anh trở vào nhà, mở máy tính, tìm kiếm thông tin về HIV. Anh đọc về thuốc, về điều trị, về những câu chuyện của người sống chung với bệnh. Một câu chuyện khiến anh dừng lại: một chàng trai trẻ, nhiễm HIV sau một lần quan hệ không an toàn, đã học cách sống tích cực, trở thành nhà hoạt động cộng đồng. “HIV không phải là dấu chấm hết,” người đó viết. Nhưng với Nam, những lời ấy chỉ như gió thoảng qua. Anh không muốn sống với thuốc, với những ánh mắt dò xét, với nỗi xấu hổ đeo bám cả đời. Anh muốn quay lại, muốn xóa sạch những sai lầm, nhưng anh biết, điều đó là không thể.
Nam nhắm mắt, và một ký ức khác lại ùa về. Đêm đó, với một người đàn ông tên Vinh, trong một căn phòng khách sạn rẻ tiền. Vinh có vẻ ngoài lôi cuốn, giọng nói trầm trầm, và một sự tự tin khiến Nam ngây ngất. Họ làm tình trong cơn say, không bao cao su, không kiểm soát. Nam nhớ rõ cảm giác cơ thể Vinh áp sát, những cái chạm thô bạo, và cách anh ta rên lên, “Mày làm tao điên mất.” Nam đã cười, đắm mình trong khoái lạc, không màng đến hậu quả. Nhưng giờ đây, ký ức ấy như một lưỡi dao khác, đâm sâu vào ngực anh. Nếu Vinh là người nhiễm? Nếu chính cái đêm đó đã kết liễu mình?
Nam bật khóc, không kìm được nữa. “Tao không muốn chết!” anh gào lên, giọng lạc đi. “Tao không muốn!” Nhưng tiếng gào của anh chỉ vang vọng trong căn hộ trống rỗng. Anh nghĩ đến kết quả xét nghiệm, chỉ còn một ngày nữa. Một ngày, nhưng với anh, nó dài như cả một đời. Anh đứng dậy, đi quanh căn hộ, như một con thú bị nhốt. Anh muốn chạy trốn, muốn biến mất, nhưng anh biết, không có lối thoát.
Anh ngồi xuống, mở điện thoại, lướt qua mạng xã hội. Một bài đăng về phòng chống HIV khiến anh dừng lại. “Quan hệ an toàn, xét nghiệm định kỳ – bảo vệ bạn và người bạn yêu.” Nam cười khẩy, nhưng nụ cười méo mó. “Giờ thì muộn rồi,” anh lẩm bẩm. Anh nghĩ đến những lần anh từ chối bao cao su, những lần anh cười nhạo Khoa. “Sướng tí thì đã sao?” anh từng nói thế. Giờ đây, anh muốn tát vào mặt mình.
Đêm đó, Nam không ngủ. Anh nằm trên giường, nhìn trần nhà, nghe tiếng đồng hồ tích tắc. Anh nhắm mắt, nhưng giấc ngủ không đến. Thay vào đó là một giấc mơ kỳ lạ. Anh thấy mình đứng trong một căn phòng tối, đối diện với chính mình. “Nam” trong gương nhìn anh với ánh mắt buồn bã, nói: “Mày đã sai rồi. Nhưng mày vẫn có thể sửa sai.” Anh tỉnh dậy, nước mắt lăn dài trên má. Lần đầu tiên, anh cảm thấy một tia hy vọng nhỏ nhoi, nhưng nó nhanh chóng bị nỗi sợ dập tắt.
Nam đứng dậy, đi ra ban công. Bình minh đang lên, nhưng với anh, thế giới vẫn tối tăm. Anh nhắm mắt, cầu nguyện, dù anh chẳng tin vào thần thánh. “Cho tôi một cơ hội,” anh thì thầm. “Chỉ một lần thôi.” Nhưng sâu thẳm trong lòng, anh không dám chắc mình sẽ có cơ hội ấy.