Lời Hiệu Triệu Chương 1: Căn Phòng Chết Chóc by LucYCa

Chương này là phần 1 trong tổng số 2 chương của truyện Lời Hiệu Triệu by LucYCa

Lời Hiệu Triệu

Chương 1: Căn Phòng Chết Chóc by LucYCa

Nam ngồi co ro trên chiếc ghế nhựa cứng ngắc trong căn phòng chật chội của trung tâm y tế. Không khí ngột ngạt, nặng mùi cồn sát trùng và mồ hôi người, bám vào mũi anh như một lời cảnh báo không lời. Xung quanh là hơn ba mươi con người xa lạ, mỗi người mang một gương mặt khác nhau: kẻ lo lắng, người thờ ơ, một vài ánh mắt trống rỗng như đã chấp nhận số phận. Nam không thuộc về nơi này, hoặc ít nhất anh từng nghĩ thế. Anh, một chàng trai 25 tuổi, luôn sống trong ánh đèn neon của thành phố, trong những cuộc vui bất tận và những phút giây đam mê không cần suy tính. Nhưng hôm nay, anh ở đây, giữa một buổi xét nghiệm HIV tập thể, và lần đầu tiên trong đời, anh cảm thấy mình như một con thú bị dồn vào chân tường.

Anh đưa tay lên vuốt mặt, cố gắng xua đi cảm giác ngứa ngáy dưới da. Đôi tay anh run nhẹ, những ngón tay đan chặt vào nhau như thể nếu buông ra, anh sẽ tan biến. Ánh mắt anh lướt qua từng người trong phòng. Một cô gái trẻ, chắc chỉ mới đôi mươi, đang cắn móng tay, mắt đỏ hoe. Một người đàn ông trung niên, tóc điểm bạc, ngồi bất động, ánh mắt dán xuống sàn như đang cầu nguyện. Nam tự hỏi: Họ cũng như mình sao? Họ cũng từng sai lầm? Câu hỏi ấy khiến dạ dày anh quặn thắt. Anh không muốn nghĩ tiếp, nhưng ký ức, như một con quỷ, cứ lặng lẽ trườn ra từ góc tối tâm trí.

Đêm đó. Đêm mà Nam không bao giờ muốn nhớ lại, nhưng giờ đây nó hiện lên rõ mồn một, như một cuốn phim quay chậm. Căn hộ nhỏ, ánh đèn neon tím hắt qua cửa sổ, không khí đặc quánh mùi rượu và thuốc lá. Người đàn ông ấy – anh ta tự xưng là Kiên – có đôi mắt sâu thẳm và nụ cười nửa miệng đầy mê hoặc. Nam gặp anh ta trong một quán bar, nơi nhạc điện tử dồn dập át đi mọi lý trí. Chỉ vài ly cocktail, vài câu tán tỉnh, và Nam đã theo Kiên về căn hộ. Anh nhớ rõ từng chi tiết: cách Kiên cởi áo anh, những ngón tay thô ráp lướt trên da anh, hơi thở nóng bỏng phả vào cổ. Không có bao cao su, không có câu hỏi, chỉ có dục vọng dẫn lối. Trong căn phòng mờ tối, cơ thể họ quấn lấy nhau, mồ hôi trộn lẫn, tiếng thở gấp gáp hòa cùng tiếng nhạc loãng từ xa. Nam nhớ cảm giác khoái lạc tràn ngập, nhưng giờ đây, nó chỉ khiến anh rùng mình. Tại sao mình không dừng lại? Tại sao mình không nghĩ?

Nam nhắm mắt, cố xua đi hình ảnh ấy, nhưng nó bám riết lấy anh. Anh mở mắt, nhìn thấy một nhân viên y tế bước ra từ phòng lấy máu, trên tay là khay dụng cụ. Tiếng gọi tên vang lên: “Nguyễn Văn Hùng.” Người đàn ông trung niên đứng dậy, bước đi như một cái bóng. Nam cảm thấy tim mình đập nhanh hơn. Anh tự hỏi: Liệu mình có đứng dậy như thế không? Liệu tên mình sẽ được gọi? Ý nghĩ ấy khiến anh muốn hét lên, nhưng anh chỉ cắn chặt môi, vị máu tanh lan trong miệng.

Anh nhớ lại những lần khác. Không chỉ có Kiên. Có Minh, người đàn ông lớn tuổi hơn anh gặp ở một bữa tiệc. Minh có vẻ ngoài lịch lãm, giọng nói trầm ấm, và một sự tự tin khiến Nam không thể cưỡng lại. Họ rời bữa tiệc, đến một khách sạn rẻ tiền. Trong căn phòng ngập mùi nước hoa nồng, Minh đã kéo Nam vào một cuộc “yêu” cuồng nhiệt. Không bao cao su, không kiểm soát. Nam nhớ rõ cảm giác cơ thể Minh áp sát, những cái chạm nóng bỏng, và cách anh ta thì thầm những lời ngọt ngào bên tai anh. “Em thật tuyệt,” Minh nói, và Nam đã cười, ngây ngất trong khoái cảm. Nhưng giờ đây, ký ức ấy như một nhát dao đâm vào ngực anh. Mình đã ngu ngốc thế nào?

Tiếng gọi tên tiếp theo vang lên, kéo Nam về thực tại. “Lê Hoàng Nam.” Anh giật mình, cảm giác như máu trong người đông lại. Anh đứng dậy, đôi chân run rẩy, bước vào phòng lấy máu. Căn phòng nhỏ, ánh sáng trắng lạnh lẽo, khiến anh cảm thấy như đang bước vào một nhà xác. Nhân viên y tế, một cô gái trẻ đeo khẩu trang, nhìn anh với ánh mắt bình thản. “Cởi tay áo lên, anh nhé,” cô nói. Nam làm theo, nhưng tay anh run đến mức phải cố lắm mới kéo được tay áo lên. Kim tiêm đâm vào da, máu đỏ chảy vào ống nghiệm. Nam nhìn máu mình, và một ý nghĩ kinh hoàng lướt qua: Liệu trong đó có virus? Liệu mình đã tự giết mình?

“Xong rồi,” cô gái nói, mỉm cười trấn an. “Kết quả sẽ có sau vài ngày. Đừng lo quá.” Nhưng Nam không thể không lo. Anh rời phòng, bước ra ngoài hành lang, cảm giác như cả thế giới đang sụp đổ. Anh tựa vào tường, thở hổn hển, cố gắng ngăn nước mắt trào ra. Anh không muốn khóc, không muốn yếu đuối, nhưng nỗi sợ đang nuốt chửng anh.

Trên đường về nhà, Nam không thể tập trung. Thành phố vẫn náo nhiệt, nhưng anh cảm thấy mình như một bóng ma. Anh dừng lại bên một cây cầu, nhìn xuống dòng nước đen ngòm. Một ý nghĩ thoáng qua: Nếu mình nhiễm bệnh, mình sẽ sống thế nào? Ý nghĩ ấy khiến anh rùng mình. Anh nhớ đến gia đình, những người không biết gì về lối sống của anh. Mẹ anh, người luôn gọi điện hỏi anh có ăn đủ no không. Cha anh, người luôn tự hào về “thằng con trai mạnh mẽ”. Nếu họ biết anh nhiễm HIV, họ sẽ nhìn anh thế nào? Anh không dám tưởng tượng.

Về đến căn hộ, Nam đóng sầm cửa, ngồi phịch xuống sofa. Anh bật điện thoại, lướt qua những tin nhắn chưa đọc. Một tin từ Khoa, người tình cũ luôn nhắc anh dùng bao cao su. “Cậu ổn không? Lâu rồi không gặp.” Nam nhìn tin nhắn, cảm thấy một cơn giận vô cớ. Tại sao cậu luôn đúng? Tại sao tôi không nghe cậu? Anh ném điện thoại xuống bàn, ôm mặt. Anh muốn hét lên, muốn đập phá, nhưng anh chỉ ngồi đó, bất động, để nỗi sợ gặm nhấm từng chút một.

Đêm đó, Nam không ngủ. Anh nằm trên giường, nhìn trần nhà, nghe tiếng đồng hồ tích tắc. Mỗi tiếng tích tắc như một nhát búa đập vào tim anh. Anh tưởng tượng mình đang ở một bệnh viện, trên giường bệnh, với những ống truyền cắm đầy người. Anh thấy mẹ mình khóc, cha mình quay mặt đi. Anh thấy bạn bè xa lánh, những ánh mắt khinh miệt. Anh bật dậy, mồ hôi ướt đẫm, tim đập thình thịch. Anh chạy vào nhà tắm, mở vòi nước lạnh, để nước xối lên mặt. Nhưng nỗi sợ không biến mất. Nó ở đó, trong từng hơi thở, từng nhịp tim.

Nam ngồi bệt xuống sàn, ôm đầu gối. Anh nhớ lại lời bác sĩ: “Kết quả sẽ có sau vài ngày.” Vài ngày. Chỉ vài ngày, nhưng với anh, nó dài như cả một đời người. Anh tự hỏi: Mình sẽ sống qua những ngày này thế nào? Câu hỏi ấy không có lời đáp. Chỉ có nỗi sợ, nỗi tuyệt vọng, và cảm giác như anh đang rơi xuống một vực thẳm không đáy.

Anh nhắm mắt, cố gắng cầu nguyện, dù anh chẳng bao giờ tin vào thần thánh. “Nếu tôi qua được lần này,” anh thì thầm, “tôi thề sẽ thay đổi.” Nhưng ngay cả lời thề ấy cũng khiến anh run rẩy. Bởi vì sâu thẳm trong lòng, anh không dám chắc mình sẽ có cơ hội để thực hiện nó.

Series NavigationLời Hiệu Triệu Chương 2: Vực Thẳm Tâm Can by LucYCa >>

Viết một bình luận