Lời Hiệu Triệu Chương 5: Ánh Sáng Cuối Đường Hầm by LucYCa

Chương này là phần 5 trong tổng số 5 chương của truyện Lời Hiệu Triệu by LucYCa

Lời Hiệu Triệu

Chương 5: Ánh Sáng Cuối Đường Hầm by LucYCa

Nam đứng trước cửa trung tâm y tế, đôi chân như bị đóng đinh xuống đất. Hôm nay là ngày thứ bảy, ngày mà kết quả xét nghiệm HIV sẽ được công bố. Bảy ngày qua, anh đã sống trong một địa ngục do chính mình tạo ra, nơi mỗi hơi thở là một trận chiến, mỗi nhịp tim là một lời nhắc nhở rằng anh có thể đã tự kết liễu đời mình. Anh chửi thề, “Đệt mẹ, vào đi, mày sợ cái gì?” Nhưng giọng anh run rẩy, và đôi tay anh, đút sâu trong túi quần, đang run đến mức anh phải siết chặt để không ai thấy. Anh hít một hơi sâu, đẩy cửa bước vào.

Căn phòng chờ vẫn ngột ngạt như lần trước, mùi cồn sát trùng và mồ hôi người bám lấy anh như một lời cảnh báo. Nam ngồi xuống ghế nhựa, ánh mắt lướt qua những gương mặt xa lạ. Một cô gái trẻ cắn móng tay, mắt đỏ hoe. Một người đàn ông trung niên, tóc điểm bạc, nhìn xuống sàn như đang cầu nguyện. Nam tự hỏi: Họ cũng như mình sao? Họ cũng đang chờ một bản án? Ý nghĩ ấy khiến dạ dày anh quặn thắt. Anh muốn chạy trốn, muốn hét lên, nhưng anh chỉ ngồi đó, bất động, để nỗi sợ gặm nhấm từng chút một.

Ký ức, như một con quái vật không bao giờ ngủ, lại trỗi dậy. Đêm đó, với Tâm, một gã trai anh gặp tại một bữa tiệc nhà. Tâm có vẻ ngoài cuốn hút, nụ cười quyến rũ, và một sự tự tin khiến Nam ngây ngất. Họ uống rượu, cười đùa, rồi kéo nhau vào một phòng ngủ trống. Trong không gian mờ tối, ngập mùi nước hoa và rượu, Tâm đã đẩy Nam xuống giường, cởi phăng quần áo anh. “Mày muốn sướng không?” Tâm thì thầm, giọng đầy dục vọng. Nam gật đầu, để mặc Tâm dẫn dắt. Họ quấn lấy nhau, cơ thể nóng bỏng, mồ hôi trộn lẫn. Nam nhớ rõ cảm giác đau đớn xen lẫn khoái lạc khi Tâm xâm nhập, không bao cao su, không kiểm soát. “Đụ mẹ, cứ thế đi,” Nam đã rên lên, ngây ngất trong cơn mê. Tâm cười, bấu chặt hông anh, và họ tiếp tục, như hai con thú hoang dã, không màng đến hậu quả. Khi mọi thứ kết thúc, Nam nằm đó, thở hổn hển, cảm giác thỏa mãn tràn ngập. Nhưng giờ đây, ký ức ấy như một lưỡi dao sắc, đâm sâu vào tim anh. Nếu Tâm là người nhiễm? Nếu chính cái đêm đó đã giết mình?

Tiếng gọi tên vang lên, kéo Nam về thực tại. “Lê Hoàng Nam.” Anh giật mình, cảm giác như máu trong người đông lại. Anh đứng dậy, đôi chân run rẩy, bước vào phòng bác sĩ. Căn phòng nhỏ, ánh sáng trắng lạnh lẽo, khiến anh cảm thấy như đang bước vào một nhà xác. Bác sĩ, một người phụ nữ trung niên đeo kính, nhìn anh với ánh mắt bình thản. “Ngồi xuống, Nam,” bà nói, giọng nhẹ nhàng nhưng nghiêm trọng. Nam ngồi xuống, tay đan chặt, móng tay cắm vào da đến rỉ máu. Anh muốn hỏi, muốn hét lên, nhưng cổ họng anh như bị bóp nghẹt.

Bác sĩ đưa cho anh một tờ giấy. “Kết quả xét nghiệm của cậu đây,” bà nói. Nam nhìn tờ giấy, nhưng không dám cầm. Anh cảm thấy tim mình đập thình thịch, như muốn vỡ ra. “Cậu âm tính,” bác sĩ nói, mỉm cười. “Cậu không nhiễm HIV.” Nam ngẩn người, không tin vào tai mình. “Thật… thật sao?” anh lắp bắp, giọng lạc đi. Bác sĩ gật đầu. “Nhưng lần này cậu may mắn. Hãy quan hệ an toàn từ bây giờ, nhé. HIV không đùa được đâu.”

Nam cầm tờ giấy, nước mắt trào ra. Anh không khóc vì vui, mà vì tất cả những gì anh đã trải qua. Bảy ngày sống trong địa ngục, bảy ngày tự trách, tự hành hạ, đã khiến anh nhận ra mình đã ngu ngốc thế nào. Anh rời phòng bác sĩ, bước ra ngoài hành lang, tựa vào tường, thở hổn hển. Anh muốn hét lên, muốn cười, nhưng anh chỉ đứng đó, ôm mặt, để nước mắt chảy dài.

Trên đường về nhà, Nam cảm giác như vừa được tái sinh. Nhưng anh không vội mừng. Những ngày qua đã khắc sâu vào tâm trí anh một bài học đắt giá: cuộc sống là mong manh, và mỗi quyết định ngu ngốc có thể cướp đi tất cả. Anh nghĩ đến Khoa, người duy nhất từng cố kéo anh ra khỏi vũng lầy. Anh mở điện thoại, nhắn cho Khoa: “Tớ muốn gặp. Tớ nợ cậu một lời xin lỗi.” Khoa trả lời ngay: “Tớ luôn ở đây. Cậu ổn chứ?” Nam cười, lần đầu tiên sau bảy ngày, cảm giác như một gánh nặng đã được trút bỏ.

Về đến căn hộ, Nam dọn dẹp. Anh vứt bỏ những chai rượu, lon bia, và lau sạch căn phòng. Anh nhìn vào gương, thấy một Nam khác: vẫn hốc hác, vẫn mệt mỏi, nhưng ánh mắt đã có chút ánh sáng. “Mày được sống,” anh lẩm bẩm. “Đừng phí cơ hội này.” Anh ngồi xuống, mở máy tính, tìm kiếm thông tin về phòng chống HIV. Anh đọc về bao cao su, về xét nghiệm định kỳ, về những người sống chung với HIV nhưng vẫn có cuộc sống ý nghĩa. Lần này, những thông tin ấy không khiến anh sợ hãi, mà khiến anh quyết tâm.

Nam quyết định thay đổi. Anh liên lạc lại với Khoa, gặp anh ta tại một quán cà phê quen. Khoa không trách Nam, chỉ lắng nghe khi anh kể hết: về những đêm buông thả, về nỗi sợ, về bảy ngày sống trong địa ngục. “Cậu đã qua được,” Khoa nói, đặt tay lên vai anh. “Giờ thì sống tốt hơn, nhé.” Nam gật đầu, nước mắt lăn dài. Anh xin lỗi Khoa, vì những lần anh cười nhạo lời khuyên của anh ta. Khoa chỉ cười: “Quan trọng là cậu hiểu ra.”

Nam bắt đầu tham gia các hoạt động tuyên truyền về phòng chống HIV. Anh gia nhập một nhóm cộng đồng, nơi những người từng trải qua nỗi sợ như anh chia sẻ câu chuyện của mình. Lần đầu đứng trước đám đông, Nam run rẩy, nhưng anh vẫn nói. Anh kể về những đêm anh bỏ qua bao cao su, về những khoảnh khắc anh nghĩ mình đã chết, về bảy ngày chờ đợi kết quả như một bản án tử hình. “Tôi may mắn,” anh nói, giọng nghẹn ngào. “Nhưng không phải ai cũng may mắn như tôi. Hãy dùng bao cao su. Hãy xét nghiệm định kỳ. Đừng để một phút giây ngu ngốc cướp đi cuộc đời bạn.”

Câu chuyện của Nam lan tỏa, trở thành nguồn cảm hứng cho nhiều người. Anh không còn là chàng trai sống buông thả của ngày trước. Anh đã học được bài học đắt giá: cuộc sống là món quà quý giá, và để bảo vệ nó, mỗi người phải sống có trách nhiệm. Anh nghĩ đến những người từng qua đời anh: Kiên, Minh, Long, Hùng, Tuấn, Tâm. Anh không biết họ ra sao, nhưng anh hy vọng họ cũng sẽ thay đổi, như anh.

Đêm đó, Nam nằm trên giường, nhìn trần nhà. Lần đầu tiên sau bảy ngày, anh ngủ ngon. Anh mơ thấy mình đứng trên một cánh đồng, ánh nắng chiếu rọi, và anh mỉm cười. Anh biết, con đường phía trước không dễ dàng, nhưng anh đã sẵn sàng. Anh sẽ sống, không chỉ cho mình, mà cho những người anh yêu thương, và cho những người cần nghe câu chuyện của anh.

Nam nhắm mắt, thì thầm: “Cảm ơn.” Anh không biết mình đang cảm ơn ai – thần thánh, số phận, hay chính mình. Nhưng anh biết, từ nay, anh sẽ không bao giờ để mình rơi vào địa ngục ấy nữa.

Series Navigation<< Lời Hiệu Triệu Chương 4: Đối Diện Quỷ Dữ by LucYCa

Viết một bình luận