- Lời Hiệu Triệu Chương 1: Căn Phòng Chết Chóc by LucYCa
- Lời Hiệu Triệu Chương 2: Vực Thẳm Tâm Can by LucYCa
Lời Hiệu Triệu
Chương 2: Vực Thẳm Tâm Can by LucYCa
Nam tỉnh dậy trên sàn nhà tắm, nước lạnh vẫn chảy xối xả, thấm đẫm áo anh. Đầu anh ong ong, như thể có hàng ngàn con ong chích vào não. Anh chửi thề, “Đệt mẹ,” và đập tay xuống nền gạch, đau điếng. Đêm qua, sau khi trở về từ trung tâm y tế, anh đã cố gắng nhấn chìm nỗi sợ bằng cách ngồi trong nhà tắm, để nước cuốn đi mọi thứ. Nhưng không, cái nỗi sợ chết tiệt ấy vẫn bám lấy anh, như một con đỉa khốn nạn hút cạn máu.
Anh lê mình ra khỏi nhà tắm, quần áo ướt sũng dính chặt vào da. Căn hộ nhỏ của anh giờ như một cái lồng, ngột ngạt và đầy bóng tối. Nam nhìn đồng hồ: 4 giờ sáng. Chỉ mới ba ngày kể từ cuộc gọi từ trung tâm y tế, nhưng với anh, nó dài như cả một thế kỷ. Giọng nói của người phụ nữ qua điện thoại vẫn vang vọng trong đầu anh: “Chúng tôi phát hiện một ca dương tính với HIV trong nhóm xét nghiệm của bạn. Hãy quay lại ngay.” Nam đã hỏi, giọng run rẩy: “Là tôi sao?” Nhưng người kia chỉ đáp lạnh lùng: “Chúng tôi chưa biết. Hãy đến để xét nghiệm lại.” Và thế là anh rơi vào cái địa ngục này, nơi mỗi giây trôi qua là một nhát dao cứa vào tim.
Nam ngồi phịch xuống sofa, bật đèn. Ánh sáng vàng yếu ớt chiếu lên gương mặt anh, lộ ra đôi mắt thâm quầng và đôi môi khô nứt. Anh nhìn vào gương treo trên tường, nhưng không nhận ra chính mình. “Mày là ai?” anh lẩm bẩm, giọng khàn đặc. “Mày là thằng ngu đã tự đâm đầu vào cái chết.” Anh cười khẩy, nhưng nụ cười méo mó, như thể chính anh đang tự giễu cợt sự ngu dốt của mình.
Ký ức lại ùa về, như một cơn lũ không thể ngăn cản. Đêm đó, với Kiên, trong căn hộ ngập ánh đèn neon. Nam nhớ rõ từng chi tiết, từng cái chạm, từng hơi thở. Kiên đã lột áo anh, ném xuống sàn, và kéo anh vào một nụ hôn sâu, thô bạo. “Mày thích thế này, đúng không?” Kiên thì thầm, giọng trầm đục đầy dục vọng. Nam không trả lời, chỉ để cơ thể mình đáp lại. Họ quấn lấy nhau trên giường, da kề da, mồ hôi trộn lẫn. Kiên đè anh xuống, những ngón tay bấu chặt vào hông anh, và Nam rên lên, không phải vì đau mà vì khoái cảm. Không bao cao su, không chút do dự. Nam nhớ rõ cảm giác nóng bỏng khi Kiên xâm nhập, cái cách cơ thể anh ta chuyển động, mạnh mẽ và không kiểm soát. “Đụ mẹ, sướng vãi,” Nam đã nghĩ thế, ngây ngất trong cơn say tình. Nhưng giờ đây, ký ức ấy như một con dao găm, đâm sâu vào ngực anh. Nếu Kiên là người nhiễm? Nếu chính khoảnh khắc đó đã giết mình?
Nam đứng bật dậy, hét lên: “Đệt!” Anh đập tay vào tường, đau đến mức muốn khóc. Anh không thể chịu nổi. Anh muốn gọi cho ai đó, muốn kể hết, muốn cầu cứu. Nhưng ai? Mẹ anh, người vẫn nghĩ anh là “thằng con ngoan”? Bạn bè, những người chỉ biết anh qua những cuộc nhậu và tiệc tùng? Hay Khoa, người duy nhất từng cảnh báo anh? Nam nhớ lại lần cuối gặp Khoa, khi anh ta đưa cho anh một chiếc bao cao su và nói: “Dùng cái này, đừng đùa với mạng sống.” Nam đã cười, gọi Khoa là “thằng lo xa”. Giờ đây, anh muốn quỳ xin lỗi Khoa, muốn đập đầu vào tường vì sự ngu dốt của mình.
Anh mở điện thoại, lướt qua danh bạ. Không ai. Không một ai anh dám đối mặt. Anh ném điện thoại xuống bàn, rồi mở tủ lạnh, lấy chai rượu vang. Anh tu ừng ực, rượu tràn ra khóe miệng, chảy xuống cằm. “Mày đáng chết,” anh lẩm bẩm, giọng nghẹn ngào. “Mày tự làm, mày tự chịu.” Rượu không giúp anh quên, chỉ khiến ký ức trở nên sắc nét hơn.
Một đêm khác, với Minh, người đàn ông lớn tuổi anh gặp ở một bữa tiệc. Minh có vẻ ngoài lịch lãm, nhưng ánh mắt anh ta đầy dục vọng. Họ rời bữa tiệc, đến một khách sạn rẻ tiền. Trong căn phòng ngập mùi nước hoa nồng, Minh đã đẩy Nam xuống giường, cởi quần anh với tốc độ của một kẻ đói khát. “Mày ngon thật,” Minh gầm gừ, và Nam cười, thích thú với sự thô bạo ấy. Họ làm tình như hai con thú, không chút kiềm chế. Minh đè anh xuống, cơ thể nặng nề áp sát, hơi thở hổn hển. Nam nhớ rõ cảm giác đau đớn xen lẫn khoái lạc khi Minh xâm nhập, không bao cao su, không chút quan tâm. “Cứ thế đi, mạnh nữa,” Nam đã rên lên, đắm chìm trong cơn mê. Nhưng giờ đây, anh chỉ muốn ói khi nhớ lại. Nếu Minh là người nhiễm? Nếu chính cái đêm đó đã kết liễu mình?
Nam ném chai rượu xuống sàn, kính vỡ tan tành. Anh quỳ xuống, ôm mặt, khóc nức nở. “Tao không muốn chết,” anh gào lên, giọng lạc đi. “Tao không muốn!” Nhưng sâu thẳm trong lòng, anh biết mình không thể trốn chạy. Kết quả xét nghiệm đang chờ anh, như một bản án tử hình treo lơ lửng.
Anh lê mình đến giường, nằm xuống, nhìn trần nhà. Tiếng đồng hồ tích tắc như một lời nhắc nhở tàn nhẫn. Anh nhắm mắt, nhưng giấc ngủ không đến. Thay vào đó là những cơn ác mộng. Anh thấy mình trong một bệnh viện, nằm trên giường với những ống truyền cắm đầy người. Bác sĩ nhìn anh, lắc đầu: “Quá muộn rồi.” Anh thấy mẹ mình khóc, cha mình quay mặt đi. Anh thấy bạn bè xa lánh, những ánh mắt khinh miệt. “Thằng gay khốn nạn,” ai đó thì thầm. Nam bật dậy, mồ hôi ướt đẫm, tim đập thình thịch.
Anh chạy vào nhà tắm, mở vòi nước lạnh, đứng dưới dòng nước. “Mày phải sống,” anh lẩm bẩm, như thể đang thuyết phục chính mình. “Mày phải qua được.” Nhưng giọng nói ấy yếu ớt, bị át đi bởi nỗi sợ. Anh nhìn vào gương, thấy một kẻ xa lạ: mắt thâm quầng, tóc rối bù, gương mặt hốc hác. “Mày đã làm gì với cuộc đời mày?” anh hỏi, nhưng không có câu trả lời.
Nam trở lại sofa, ôm đầu gối. Anh nhớ đến những bài viết trên mạng về HIV, những con số thống kê lạnh lùng. Anh đã đọc chúng, từng chữ một, và mỗi chữ như một nhát dao. “HIV không còn là án tử nếu điều trị đúng cách,” bài viết nói thế. Nhưng với Nam, điều đó chẳng mang lại hy vọng. Anh không muốn sống với những viên thuốc, với những ánh mắt dò xét, với nỗi xấu hổ đeo bám cả đời. Anh muốn sống như trước kia, tự do, vô tư. Nhưng anh biết, cuộc sống ấy đã chấm dứt từ cái đêm anh bỏ qua bao cao su.
Anh bật điện thoại, mở một ứng dụng hẹn hò. Những gương mặt xa lạ hiện lên, những lời mời gọi đầy cám dỗ. Nam nhìn chúng, và lần đầu tiên, anh cảm thấy ghê tởm. “Mày định tiếp tục sao?” anh tự hỏi. “Mày muốn giết thêm ai nữa?” Anh xóa ứng dụng, ném điện thoại đi. Anh ôm mặt, khóc như một đứa trẻ.
Ngoài cửa sổ, trời bắt đầu sáng. Nhưng với Nam, thế giới vẫn tối tăm. Anh biết mình phải đối mặt với những ngày tiếp theo, với nỗi sợ, với sự thật. Anh không biết mình có đủ sức không. Nhưng sâu thẳm trong lòng, một giọng nói yếu ớt vang lên: “Nếu mày qua được, mày phải thay đổi.” Nam nhắm mắt, cầu nguyện, dù anh chẳng tin vào thần thánh. “Cho tôi một cơ hội,” anh thì thầm. “Chỉ một lần thôi.”