- Lời Hiệu Triệu Chương 1: Căn Phòng Chết Chóc by LucYCa
- Lời Hiệu Triệu Chương 2: Vực Thẳm Tâm Can by LucYCa
- Lời Hiệu Triệu Chương 3: Bóng Tối Nuốt Chửng by LucYCa
- Lời Hiệu Triệu Chương 4: Đối Diện Quỷ Dữ by LucYCa
- Lời Hiệu Triệu Chương 5: Ánh Sáng Cuối Đường Hầm by LucYCa
- Lời Hiệu Triệu Ngoại Truyện: Mặt Nạ Hoàn Hảo by LucYCa
Lời Hiệu Triệu
Ngoại Truyện: Mặt Nạ Hoàn Hảo by LucYCa
Minh bước vào quán bar sang trọng, bộ vest đen ôm sát cơ thể, đồng hồ vàng lấp lánh trên cổ tay. Anh ta 35 tuổi, là một kỹ sư phần mềm cấp cao tại một công ty công nghệ hàng đầu, với bằng thạc sĩ từ một trường đại học danh giá ở nước ngoài. Gương mặt anh ta sắc sảo, nụ cười tự tin, và giọng nói trầm ấm khiến bất kỳ ai cũng phải ngoái nhìn. Không ai, kể cả những người thân thiết nhất, có thể nghĩ rằng Minh đang mang trong mình một bí mật chết người: anh ta nhiễm HIV. Và chính Minh, với vẻ ngoài hoàn hảo và cuộc sống đáng mơ ước, cũng từng không tin rằng điều đó có thể xảy ra với mình.
Đêm đó, quán bar ngập ánh đèn neon và tiếng nhạc điện tử dồn dập. Minh ngồi ở quầy bar, nhấm nháp một ly whisky, ánh mắt lướt qua đám đông. Anh ta không đến đây để tìm tình một đêm, nhưng anh không thể cưỡng lại sức hút của những ánh mắt tò mò, những nụ cười mời gọi. Minh biết mình hấp dẫn, và anh ta tận hưởng điều đó. Nhưng sâu thẳm trong lòng, anh mang một nỗi sợ không tên, một bí mật mà anh giấu kín sau lớp vỏ hoàn hảo.
Ký ức ùa về, như một cơn ác mộng không bao giờ dứt. Hai năm trước, Minh đã gặp một chàng trai trẻ tên Phong tại một bữa tiệc sang trọng. Phong có vẻ ngoài cuốn hút, mái tóc bồng bềnh, và một sự tự tin khiến Minh ngây ngất. Họ nhanh chóng rời bữa tiệc, đến một khách sạn năm sao. Trong căn phòng sang trọng, ngập mùi nước hoa đắt tiền, Phong đã kéo Minh vào một nụ hôn sâu, thô bạo. “Mày muốn sướng không?” Phong thì thầm, giọng đầy dục vọng. Minh gật đầu, để mặc Phong dẫn dắt. Họ quấn lấy nhau, cơ thể nóng bỏng, mồ hôi trộn lẫn. Minh nhớ rõ cảm giác đau đớn xen lẫn khoái lạc khi Phong xâm nhập, không bao cao su, không kiểm soát. “Đụ mẹ, cứ thế đi,” Minh đã rên lên, ngây ngất trong cơn mê. Phong cười, bấu chặt hông anh, và họ tiếp tục, như hai con thú hoang dã, không màng đến hậu quả. Khi mọi thứ kết thúc, Minh nằm đó, thở hổn hển, cảm giác thỏa mãn tràn ngập. Anh ta không nghĩ gì đến nguy cơ, bởi Phong trông quá “sạch sẽ”, quá “cao cấp”. Một người như thế, làm sao có thể nhiễm bệnh?
Nhưng ba tháng sau, Minh nhận được một cú sốc. Trong một lần xét nghiệm định kỳ do công ty yêu cầu, kết quả cho thấy anh dương tính với HIV. Anh đã không tin, đã hét lên với bác sĩ: “Đệt mẹ, làm sao tôi nhiễm được? Tôi không phải loại người đó!” Bác sĩ, một người phụ nữ trung niên đeo kính, nhìn anh với ánh mắt bình thản. “HIV không phân biệt, anh Minh ạ,” bà nói. “Không phải cứ sang trọng, học vấn cao là an toàn. Chỉ xét nghiệm mới biết được.” Minh rời phòng khám, cảm giác như cả thế giới sụp đổ. Anh, một kỹ sư thành đạt, một người luôn tự hào về sự kiểm soát trong cuộc sống, giờ đây phải đối mặt với một sự thật tàn nhẫn: anh đã sai lầm, và cái giá phải trả có thể là cả cuộc đời.
Đêm nay, ngồi trong quán bar, Minh nhìn một chàng trai trẻ đang tiến lại gần. Cậu ta trông giống Nam trong câu chuyện chính, với ánh mắt tò mò và nụ cười rụt rè. Minh mỉm cười, nhưng trong lòng anh là một cơn bão. Anh biết mình không nên, không thể để bất kỳ ai khác rơi vào vòng xoáy mà anh đã trải qua. Nhưng dục vọng, như một con quỷ, vẫn thì thầm bên tai anh. “Chỉ một lần thôi,” nó nói. “Cậu ta sẽ không biết đâu.” Minh siết chặt ly whisky, cố gắng xua đi ý nghĩ ấy.
Chàng trai trẻ ngồi xuống bên cạnh, giới thiệu mình là Huy. “Anh nhìn cool thật đấy,” Huy nói, giọng đầy hào hứng. Minh cười, nhưng nụ cười méo mó. Anh nhìn Huy, thấy sự ngây thơ, sự vô tư mà chính anh từng có. Anh nghĩ đến những lần anh đã bỏ qua bao cao su, những lần anh tin rằng “người như thế” không thể nhiễm bệnh. Anh nghĩ đến Phong, với vẻ ngoài hoàn hảo, và cách anh ta đã khiến Minh tin rằng mọi thứ đều an toàn. Nhưng không, vẻ ngoài không nói lên điều gì. Một bác sĩ, một kỹ sư, một chuyên viên – bất kỳ ai cũng có thể mang virus, và chỉ xét nghiệm mới có thể vạch trần sự thật.
Minh đứng dậy, đặt ly whisky xuống quầy. “Tớ đi đây,” anh nói, giọng lạnh lùng. Huy ngạc nhiên, nhưng Minh không giải thích. Anh bước ra khỏi quán bar, không khí đêm lạnh lẽo thổi qua mặt. Anh đứng bên lề đường, nhìn dòng người qua lại, những gương mặt vô tư, những nụ cười không biết đến nỗi sợ. Anh muốn hét lên: “Đừng tin vào vẻ ngoài! Đừng ngu như tao!” Nhưng anh chỉ đứng đó, bất động, để gió cuốn đi những suy nghĩ.
Minh trở về căn hộ của mình, một nơi sang trọng với nội thất đắt tiền, nhưng giờ đây, nó chỉ là một cái lồng. Anh ngồi xuống sofa, mở điện thoại, đọc lại tin nhắn từ bác sĩ: “Hãy tiếp tục điều trị, anh Minh. HIV không phải dấu chấm hết.” Anh cười khẩy, nhưng nụ cười đầy cay đắng. Anh nghĩ đến những viên thuốc anh phải uống mỗi ngày, những lần đến bệnh viện, những ánh mắt dò xét từ đồng nghiệp khi anh lỡ để lộ sự mệt mỏi. Anh, một người từng đứng trên đỉnh cao, giờ phải sống với một bí mật không ai biết.
Anh nhớ lại một đêm khác, với một người đàn ông tên Đức, một bác sĩ mà Minh gặp tại một hội thảo. Đức có vẻ ngoài lịch lãm, kiến thức uyên thâm, và một sự tự tin khiến Minh ngưỡng mộ. Họ làm tình trong một căn phòng khách sạn, không bao cao su, không kiểm soát. Minh nhớ rõ cảm giác cơ thể Đức áp sát, những cái chạm thô bạo, và cách anh ta rên lên, “Mày làm tao điên mất.” Minh đã cười, đắm mình trong khoái lạc, không màng đến hậu quả. Anh đã nghĩ: Một bác sĩ, làm sao có thể nhiễm bệnh? Nhưng giờ đây, anh biết mình sai lầm. Vẻ ngoài, học vấn, địa vị – tất cả chỉ là mặt nạ. Chỉ xét nghiệm mới có thể vạch trần sự thật.
Minh đứng dậy, đi đến tủ thuốc, lấy lọ thuốc ARV. Anh nhìn những viên thuốc, cảm giác như chúng là một lời nhắc nhở tàn nhẫn về sai lầm của mình. Anh nuốt thuốc, vị đắng lan trong miệng. Anh nghĩ đến Huy, chàng trai trẻ ở quán bar. Anh biết mình đã làm đúng khi rời đi, nhưng anh cũng biết, không phải ai cũng làm thế. Anh nghĩ đến những người như Phong, như Đức, những người mang vẻ ngoài hoàn hảo nhưng có thể gieo rắc cái chết mà không hề hay biết.
Minh mở máy tính, viết một bài đăng lên mạng xã hội, ẩn danh. “HIV không nhìn mặt,” anh viết. “Đừng tin vào vẻ ngoài sang trọng, sạch sẽ. Đừng nghĩ bác sĩ, kỹ sư, chuyên viên thì an toàn. Chỉ xét nghiệm mới biết được. Dùng bao cao su, xét nghiệm định kỳ – đó là cách duy nhất để bảo vệ mình.” Anh nhấn nút đăng, hy vọng ai đó sẽ đọc, sẽ hiểu, sẽ không đi vào con đường của anh.
Anh đứng dậy, đi ra ban công. Thành phố vẫn náo nhiệt, nhưng với Minh, thế giới đã thay đổi. Anh không còn là người đàn ông tự tin của ngày trước. Nhưng anh biết, mình vẫn có thể sống, vẫn có thể làm điều đúng đắn. Anh nhắm mắt, hít một hơi sâu, thì thầm: “Cảm ơn vì tao vẫn còn sống.” Anh không biết mình đang cảm ơn ai, nhưng anh biết, từ nay, anh sẽ sống khác.