Người Bên Cạnh Chương 7: Điểm Gãy by TieuLangQuan

Chương này là phần 6 trong tổng số 7 chương của truyện Người Bên Cạnh by TieuLangQuan

Người Bên Cạnh Chương 7: Điểm Gãy by TieuLangQuan

Tôi ngồi trên giường, nhìn tin nhắn của mẹ: “Nam, mẹ nghe hàng xóm nói thấy con với thằng Minh ôm nhau trong hẻm. Chuyện gì vậy? Con nói thật với mẹ!” Mỗi chữ như một nhát dao đâm vào tim. Tôi muốn trả lời, muốn giải thích, nhưng cổ họng nghẹn lại. Mẹ sẽ không hiểu. Mẹ sẽ không chấp nhận. Tôi tắt điện thoại, nằm xuống, mắt cay xè. Hình ảnh Minh chạy xe bỏ tôi lại trong con hẻm đêm qua cứ lặp đi lặp lại, như một cơn ác mộng không dứt.

Sáng hôm sau, mẹ gọi tôi xuống bếp. Bà ngồi đó, tay cầm ly cà phê, mắt nghiêm nghị. “Nam, mẹ hỏi lại, chuyện tối qua là sao? Con với thằng Minh… con có gì giấu mẹ không?” Giọng mẹ lạnh, nhưng tôi nghe ra sự lo lắng.

“Không có gì đâu, mẹ,” tôi nói, cố giữ giọng bình tĩnh. “Tụi con chỉ là bạn, nói chuyện thôi.”

Mẹ nhìn tôi, ánh mắt như xuyên thấu. “Bạn mà ôm nhau trong hẻm khuya? Nam, mẹ không phải trẻ con. Con nói thật, con với nó… có phải…?” Mẹ ngập ngừng, như không muốn nói ra từ đó.

Tôi muốn hét lên rằng đúng, tôi yêu Minh, rằng tôi không phải người mẹ mong đợi. Nhưng tôi chỉ cúi đầu: “Mẹ, không có gì đâu. Đừng nghe hàng xóm nói bậy.” Mẹ thở dài, đứng dậy, nhưng ánh mắt bà làm tôi thấy oan ức. Tôi không làm gì sai, nhưng sao cảm giác như cả thế giới đang chống lại tôi?

Cả ngày, tôi không liên lạc được với Minh. Tin nhắn của tôi nó không trả lời, điện thoại thì ngoài vùng phủ sóng. Tôi chạy xe qua nhà nó, nhưng cửa khóa, không một bóng người. Lòng tôi như lửa đốt, vừa tức tối vừa nghẹn ngào. Minh, mày đang tránh tao thật sao? Sau tất cả những gì tụi mình đã trải qua?

Buổi chiều, tôi nhận được tin nhắn từ Tâm: “Ê, Nam, tối nay tụi tao tổ chức sinh nhật Minh ở quán bar quận 1. Mày tới nha, Minh muốn mày tới.” Tôi đọc mà tim thắt lại. Sinh nhật Minh. Tôi quên mất hôm nay là sinh nhật nó. Nhưng tại sao chính Minh không nhắn tôi? Và Tâm, sao nó lại là người mời tôi?

Tôi đến quán bar ở quận 1, một nơi đông đúc, ánh đèn neon nhấp nháy, nhạc EDM vang ầm ĩ. Minh ngồi ở góc, cạnh Tâm và Long, xung quanh là vài người bạn khác của công ty. Nhìn thấy tôi, Minh cười, nhưng nụ cười gượng gạo, không giống Minh của những ngày trước. “Nam, mày tới rồi,” nó nói, đứng dậy ôm tôi nhẹ. Nhưng cái ôm đó lạnh lẽo, như một thủ tục.

“Chúc mừng sinh nhật,” tôi nói, đưa cái hộp quà nhỏ – một chiếc dây chuyền bạc tôi chọn cả buổi sáng. Minh nhận, cảm ơn, nhưng không mở ra. Tâm vỗ vai Minh, cười lớn: “Ê, Minh, mày thấy chưa, Nam chiều mày ghê!” Long nhìn tôi, ánh mắt khó đoán, rồi quay sang Minh: “Mở quà đi, coi Nam tặng gì.”

Minh mở hộp, nhìn sợi dây chuyền, rồi cười nhạt: “Cảm ơn mày, đẹp lắm.” Nhưng nó không đeo, chỉ bỏ hộp vào túi. Tôi thấy nghẹn ở cổ, như thể món quà đó chẳng có ý nghĩa gì với nó.

Bữa tiệc sinh nhật tiếp diễn, nhưng tôi như người thừa. Tâm và Long liên tục kéo Minh vào các trò chơi uống bia, chụp ảnh, cười đùa. Long còn lấy điện thoại chụp selfie với Minh, tay khoác vai nó, gần gũi đến mức làm tôi muốn phát điên. Tôi ngồi im, uống bia, cố kìm cơn tức tối. Minh hầu như không nói gì với tôi, chỉ thi thoảng liếc qua, ánh mắt đầy áy náy nhưng không hành động.

Đỉnh điểm là khi Long kéo Minh ra sàn nhảy. Nhạc sập sình, ánh đèn chớp tắt, Minh và Long nhảy gần nhau, cười lớn. Tôi thấy Long chạm vào eo Minh, và Minh không tránh. Cơn ghen bùng lên, tôi đứng dậy, đi thẳng ra ngoài, không chịu nổi nữa. Tôi đứng ở góc đường, hít thở không khí đêm Sài Gòn, cố kìm nước mắt. Minh, mày làm vậy với tao sao?

Một lúc sau, Minh chạy ra, thở hổn hển. “Nam, mày đi đâu vậy? Sao bỏ tiệc?” Giọng nó lo lắng, nhưng tôi chỉ thấy tức tối.

“Mày còn quan tâm tao làm gì?” Tôi gắt, giọng run. “Mày tránh tao cả ngày, giờ thì vui vẻ với Long. Mày coi tao là gì, Minh?”

Minh sững người, mắt đỏ hoe. “Nam, không phải vậy. Tao… tao chỉ muốn mọi thứ bình thường lại. Tao sợ, mày hiểu không?”

“Bình thường?” Tôi cười cay đắng. “Mày hôn tao, mày nói mày yêu tao, rồi mày tránh tao như tao là sai lầm. Mày có biết tao đau thế nào không?”

Minh nắm tay tôi, kéo tôi vào một góc khuất sau quán bar, nơi ánh sáng mờ mờ. “Nam, tao xin lỗi,” nó nói, giọng nghẹn. “Tao yêu mày, nhưng tao không biết làm sao. Tao sợ mất mày, sợ cả thế giới này.”

Tôi nhìn Minh, mắt nó long lanh, và cơn tức tối trong tôi tan biến, thay bằng khao khát. Tôi đẩy Minh vào tường, hôn nó mãnh liệt, như muốn trút hết oan ức, nghẹn ngào. Minh đáp lại, tay nó siết chặt vai tôi, môi nó nóng bỏng, ướt át. Tôi cởi áo Minh, để lộ cơ thể nó dưới ánh đèn đường mờ ảo. Tay tôi lướt qua ngực Minh, cảm nhận nhịp tim gấp gáp. Minh rên khẽ, kéo tôi sát hơn, tay nó luồn vào áo tôi, chạm vào lưng tôi, móng tay cào nhẹ làm tôi rùng mình.

“Nam,” Minh thì thầm, giọng khàn, mắt lấp lánh dục vọng. Tôi hôn xuống cổ nó, cắn nhẹ, rồi lướt môi xuống ngực, cảm nhận da thịt nó nóng ran. Minh thở gấp, tay nắm tóc tôi, kéo tôi lên hôn môi lần nữa. Tôi đẩy Minh sát vào tường, tay lướt xuống eo nó, luồn vào quần, chạm vào nơi nhạy cảm. Minh rên to hơn, cơ thể nó căng lên, ép sát tôi. “Tao muốn mày,” nó thì thầm, giọng run, tay siết chặt hông tôi.

Tôi cởi quần Minh, để lộ cơ thể nó hoàn toàn. Minh kéo tôi xuống, hôn tôi sâu hơn, tay nó cởi áo tôi, móng tay cào nhẹ ngực tôi. Tôi cảm nhận được sự khao khát của Minh, nhưng cũng thấy sự run rẩy, như thể nó đang đấu tranh. Tôi hôn xuống bụng nó, môi lướt qua từng đường nét, làm Minh rùng mình. “Nam, đừng dừng,” nó thì thầm, giọng gần như van xin.

Nhưng rồi, một tiếng hét phá tan không khí. “Minh! Nam! Hai người làm gì vậy?” Là Tâm, đứng ở đầu hẻm, mắt mở to, sốc và giận dữ. Minh đẩy tôi ra, vội chỉnh lại quần áo, mặt trắng bệch. “Tâm, không phải như mày nghĩ,” Minh nói, giọng run.

Tôi đứng đó, áo vẫn chưa chỉnh tề, cảm giác như cả thế giới sụp đổ. Tâm nhìn tôi, ánh mắt đầy khinh miệt. “Tao tưởng mày là bạn, Nam. Còn mày, Minh, mày giấu tao chuyện này?” Tâm gắt, rồi quay đi, bỏ lại tôi và Minh trong im lặng.

Minh nhìn tôi, mắt đỏ hoe. “Nam, tao xin lỗi,” nó nói, rồi chạy theo Tâm, để lại tôi một mình trong con hẻm. Tôi đứng đó, nghẹn ngào, oan ức trào lên. Tôi yêu Minh, nhưng sao mọi thứ cứ sai trái? Mẹ tôi nghi ngờ, Tâm biết sự thật, và Minh, người tôi yêu, lại bỏ tôi mà chạy theo người khác.

Về nhà, tôi nằm trên giường, điện thoại rung. Tin nhắn từ mẹ: “Nam, mẹ muốn nói chuyện nghiêm túc. Mai con về sớm.” Tôi không trả lời, chỉ nhắm mắt, nước mắt chảy dài. Minh, mày có biết tao đang tan nát thế nào không?

——————————–

Series Navigation<< Người Bên Cạnh Chương 6: Vết Nứt Sâu Hơn – by TieuLangQuanNgười Bên Cạnh Chương 8: Dưới Ánh Trăng Rằm by TieuLangQuan >>

Viết một bình luận