- THÁNG NĂM LẶNG LẼ – by mnoluv – Chương 1 — Mùa Hạ Đầu Tiên
- THÁNG NĂM LẶNG LẼ – by mnoluv – Chương 2 — Những Tin Nhắn Lúc Đêm Khuya
- THÁNG NĂM LẶNG LẼ – by mnoluv – Chương 3 — Cơn Mưa Bất Chợt
- THÁNG NĂM LẶNG LẼ – by mnoluv – Chương 4 — Đêm Đầu Tiên
- THÁNG NĂM LẶNG LẼ – by mnoluv – Chương 4 — Đêm Đầu Tiên #2
- THÁNG NĂM LẶNG LẼ – by mnoluv – Chương Ngoại Truyện 1 — Bóng Tối Lặng Lẽ
- THÁNG NĂM LẶNG LẼ – by mnoluv – Chương Ngoại Truyện 2 — Giải Cứu Minh, Lật Mặt Kẻ Xấu
- THÁNG NĂM LẶNG LẼ – by mnoluv – Chương Ngoại Truyện 3 — Bóng Đen Phía Sau
- THÁNG NĂM LẶNG LẼ – by mnoluv – Chương Ngoại Truyện 4 — Kế Hoạch B: Đòn Tấn Công Vào Khoa
- THÁNG NĂM LẶNG LẼ – by mnoluv – Chương Ngoại Truyện 5 — Cuộc Phản Công
THÁNG NĂM LẶNG LẼ – by mnoluv – Chương Ngoại Truyện 3 — Bóng Đen Phía Sau
Sau cuộc giải cứu kịch tính, Minh được kiểm tra y tế kỹ lưỡng, vết thương không nguy hiểm, nhưng tinh thần cậu vẫn còn hoảng loạn. Khoa không rời khỏi Minh nửa bước suốt đêm trong phòng bệnh, nắm chặt lấy tay người yêu, như thể chỉ cần buông ra, cậu sẽ biến mất.
Sáng hôm sau, trong phòng thẩm vấn, cảnh sát bắt đầu điều tra sâu hơn lời khai của Tuấn.
Hắn vẫn giữ nụ cười quái đản:
“Muốn biết ai đứng sau? Được thôi…”
Tuấn cúi mặt, gằn giọng:
“Tôi chỉ là quân cờ. Người ra lệnh cho tôi là… mẹ của Minh.”
Cả phòng thẩm vấn như lặng đi.
“Không thể nào!” — Minh bật dậy khi nghe báo cáo từ phía điều tra viên.
Khoa sững sờ nhìn người yêu:
“Mẹ anh… tại sao?!”
Minh lắc đầu hoảng loạn:
“Không thể tin được… mẹ anh… luôn bênh vực anh mà… bà còn từng khóc khi ba đòi từ mặt anh cơ mà!”
Cảnh sát trình bày thêm:
“Khi bị điều tra chặt chẽ, Tuấn khai: mẹ Minh đã tìm đến cậu ta cách đây hơn hai tháng. Bà ta phát hiện mối quan hệ giữa hai em qua điện thoại của Minh nhưng không dám đối đầu trực diện với chồng. Vì vậy, bà thuê Tuấn làm gián điệp, bày mưu để có chứng cứ làm áp lực, ép Minh cắt đứt quan hệ với Khoa.”
“Khi kế hoạch quay lén thành công, mọi thứ vượt khỏi tầm kiểm soát. Tuấn dần dần bị ám ảnh vì mối tình đơn phương cũ với Khoa, từ đồng lõa thành kẻ thao túng. Mẹ Minh vì sợ tai tiếng đã im lặng, để mặc Tuấn tiếp tục kế hoạch.”
Minh lặng đi. Khoa vòng tay ôm lấy cậu:
“Anh à… em ở đây. Đừng sụp đổ.”
Minh ngẩng mặt lên, đôi mắt đỏ hoe, nhưng ánh nhìn trở nên cương quyết:
“Em, lần này, anh sẽ đối mặt. Không để mẹ tiếp tục điều khiển cuộc đời anh nữa.”
Chiều hôm đó, hai người trở về căn nhà từng chất đầy ký ức vui buồn.
Mẹ Minh ngồi trong phòng khách, gương mặt thất thần khi thấy con trai và Khoa đứng trước mặt.
“Minh… con về rồi…” — bà lắp bắp, ánh mắt né tránh.
Minh lạnh lùng:
“Mẹ… chính mẹ đã thuê người quay lén tụi con phải không?”
Bà cúi mặt, im lặng.
Minh cất giọng run run, nhưng đầy kiên định:
“Tại sao? Tại sao mẹ làm vậy?”
Bà bật khóc, giọng nghẹn ngào:
“Mẹ… chỉ muốn bảo vệ con thôi… thế giới ngoài kia độc ác lắm Minh à. Con mà bị công khai là gay… cuộc đời con sẽ hủy hoại!”
Khoa bước lên, giọng vẫn bình tĩnh:
“Cô à, con hiểu nỗi sợ của người làm mẹ. Nhưng cô không hiểu rằng chính sự can thiệp và kiểm soát của cô mới đang làm tổn thương tụi con nhất.”
Minh tiếp lời, nước mắt chảy dài:
“Con không hối hận khi yêu Khoa. Con chỉ hối hận vì mẹ không tin con đủ mạnh mẽ để tự quyết định cuộc đời mình.”
Bà run rẩy, ngồi bệt xuống sàn, nước mắt không ngừng rơi:
“Mẹ… mẹ sợ… mẹ chỉ còn mỗi con trên đời…”
Không gian lặng đi hồi lâu.
Cuối cùng Minh thở dài:
“Con vẫn là con trai của mẹ, nhưng nếu mẹ còn tiếp tục ép buộc, lần sau con sẽ ra đi mãi mãi.”
Bà không trả lời. Chỉ có tiếng khóc lặng lẽ vang trong căn nhà trống trải.
Khi ra về, trên xe, Minh xiết chặt tay Khoa:
“Anh biết sẽ không dễ dàng. Nhưng lần này… anh thấy nhẹ lòng hơn. Cảm ơn em vì luôn ở bên anh.”
Khoa tựa đầu vào vai người yêu:
“Chỉ cần anh không buông tay em… thì em còn mạnh mẽ mãi.”
Nhưng ngay khi tưởng mọi chuyện đã khép lại…
Đêm hôm đó, tại một quán cà phê nhỏ trong ngõ vắng.
Một người đàn ông trung niên mặc áo vest sẫm màu lặng lẽ đặt một chiếc phong bì dày lên bàn trước mặt người phụ nữ:
“Họ chưa sụp đổ như bà mong muốn. Kế hoạch A thất bại.”
Người phụ nữ rít nhẹ điếu thuốc, đôi mắt lạnh lùng như băng đá:
“Vậy thì kích hoạt kế hoạch B.”
“Lần này… nhắm thẳng vào đứa tên Khoa.”
————————-