- THÁNG NĂM LẶNG LẼ – by mnoluv – Chương 1 — Mùa Hạ Đầu Tiên
- THÁNG NĂM LẶNG LẼ – by mnoluv – Chương 2 — Những Tin Nhắn Lúc Đêm Khuya
- THÁNG NĂM LẶNG LẼ – by mnoluv – Chương 3 — Cơn Mưa Bất Chợt
- THÁNG NĂM LẶNG LẼ – by mnoluv – Chương 4 — Đêm Đầu Tiên
- THÁNG NĂM LẶNG LẼ – by mnoluv – Chương 4 — Đêm Đầu Tiên #2
- THÁNG NĂM LẶNG LẼ – by mnoluv – Chương Ngoại Truyện 1 — Bóng Tối Lặng Lẽ
- THÁNG NĂM LẶNG LẼ – by mnoluv – Chương Ngoại Truyện 2 — Giải Cứu Minh, Lật Mặt Kẻ Xấu
- THÁNG NĂM LẶNG LẼ – by mnoluv – Chương Ngoại Truyện 3 — Bóng Đen Phía Sau
THÁNG NĂM LẶNG LẼ – by mnoluv – Chương Ngoại Truyện 2 — Giải Cứu Minh, Lật Mặt Kẻ Xấu
Khoa gần như phát điên khi sau hai giờ đồng hồ, Minh vẫn chưa liên lạc lại. Cậu đứng ngồi không yên trong căn phòng trọ lạnh lẽo, ánh đèn neon chớp nháy như trêu ngươi nỗi bất an trong lòng.
“Không ổn rồi…” — Khoa thầm thì, run rẩy bấm điện thoại gọi liên tục cho Minh. Nhưng đầu dây bên kia chỉ vang lên tiếng “thuê bao không liên lạc được”.
Trái tim Khoa thắt lại.
Linh cảm mách bảo cậu — Minh đang gặp nguy hiểm.
Bất chợt, điện thoại Khoa rung lên. Một tin nhắn nặc danh hiện ra:
“Nếu muốn gặp lại người yêu mày, đến đúng địa điểm lúc nãy. Một mình. Nếu dám báo cảnh sát, xác thằng Minh sẽ trôi sông.”
Khoa chết lặng.
Cậu siết chặt tay, hơi thở run run. Trong đầu cậu giờ chỉ còn hai từ:
“Phải cứu Minh!”
Không kịp chuẩn bị gì nhiều, Khoa khoác vội áo khoác, giấu con dao gấp nhỏ trong túi, lao thẳng đến điểm hẹn.
Khi đến nơi, toàn bộ khu nhà xưởng bỏ hoang chìm trong bóng tối dày đặc. Gió đêm lạnh buốt rít lên từng cơn rùng rợn.
Khoa khẽ bước vào trong, tay run run lần tìm công tắc pin trên chiếc đèn pin nhỏ mang theo.
Ánh sáng yếu ớt chiếu ra phía trước. Mùi ẩm mốc, rỉ sét xộc vào mũi. Không gian im ắng đến ngột ngạt.
Bỗng tiếng loạt soạt vang lên từ phía sau cột trụ. Khoa giật mình quay đèn pin lại.
Một bóng người lao ra, tay cầm tuýp sắt giáng thẳng về phía cậu.
May mắn phản xạ kịp, Khoa lách người tránh cú đánh trong gang tấc. Con dao trong túi bật mở, cậu cầm sẵn trong tay, ánh mắt ánh lên tia dữ dội chưa từng có:
“Tuấn! Thả Minh ra!”
Dưới ánh đèn pin, Tuấn hiện rõ gương mặt vặn vẹo đầy thù hận:
“Ồ, mày gan đấy. Tao tưởng mày sẽ khóc lóc van xin cơ.”
Khoa siết chặt dao, ngón tay run lên:
“Muốn gì thì nhắm vào tao. Đừng đụng tới Minh!”
Tuấn cười lạnh:
“Chính mày mới là kẻ cướp đi cuộc đời tao. Mày có biết suốt ba năm qua tao đã cố gắng như thế nào để tiếp cận Khoa không? Nhưng rồi mày xuất hiện… và cướp mất tất cả.”
“Chính vì thế… hôm nay tao sẽ cho mày nếm mùi cảm giác bị tước đoạt.”
Nói rồi hắn rút điện thoại, bấm nút phát đoạn video quay cảnh ân ái của hai người. Âm thanh rên rỉ quen thuộc vang lên, khiến tai Khoa nóng bừng lên trong cơn xấu hổ xen lẫn căm phẫn.
Khoa bước từng bước chậm rãi, ánh mắt lạnh lẽo:
“Mày nghĩ thứ video bẩn thỉu này sẽ khiến tao sợ sao? Tao không hổ thẹn vì yêu Minh.”
“Nhưng ba mẹ mày thì có đấy.” Tuấn cười man dại.
“Đủ rồi!” — Khoa gầm lên.
Bỗng từ phía góc tối, tiếng rên yếu ớt vang lên:
“…Khoa… đừng… đừng lại gần!”
Là giọng Minh!
Ánh đèn pin lia nhanh về phía phát ra âm thanh — Minh bị trói chặt trên chiếc ghế sắt, miệng bị dán băng dính, mặt tái nhợt, khoé môi có vệt máu khô.
Máu nóng trong người Khoa sôi lên dữ dội.
Cậu hét lớn:
“THẢ ANH ẤY RA!”
Tuấn điên cuồng lao tới, tuýp sắt giáng mạnh về phía đầu Khoa. Trong tích tắc, Khoa cúi người, lách sang bên, rồi vung dao đâm mạnh vào đùi Tuấn.
“Aaaaa!”
Tuấn ngã quỵ xuống, buông rơi tuýp sắt.
Không bỏ lỡ cơ hội, Khoa lao thẳng tới chỗ Minh, dùng dao cắt dây trói, giật băng dính khỏi miệng cậu.
“Minh! Anh ổn không?”
Minh thở dốc, nước mắt trào ra:
“Anh không sao… cẩn thận phía sau!”
Nhưng khi quay lại, Tuấn đã bật dậy, đôi mắt đỏ ngầu, rút từ túi ra… một con dao lớn hơn.
“Mày muốn chết cùng nhau à?!”
Hắn lao về phía hai người.
Trong giây phút nguy cấp, đèn pha xe cảnh sát bất ngờ rọi sáng toàn bộ nhà kho.
“Đứng im! Ném dao xuống đất!” — tiếng quát vang lên chấn động.
Tuấn đứng khựng lại, hai tay run bần bật.
Hoá ra, trước khi đi, Khoa đã lén gửi tin nhắn định vị cầu cứu cho người bạn thân — cũng là con trai một sĩ quan cảnh sát.
Lực lượng cảnh sát đã mai phục sẵn bên ngoài suốt từ nãy, chờ cơ hội can thiệp.
Tuấn bị bắt giữ. Chiếc điện thoại chứa video cũng bị thu giữ làm tang vật.
Minh ôm chặt lấy Khoa ngay tại hiện trường, gục vào vai cậu, toàn thân run lên:
“Nếu em không đến kịp… anh không biết chuyện gì sẽ xảy ra nữa…”
Khoa thì thầm, giọng nghẹn lại:
“Em hứa rồi mà… em sẽ bảo vệ anh đến cùng.”
Hai người xiết chặt nhau giữa ánh sáng chớp nháy của xe cảnh sát, như trút hết nỗi sợ hãi tích tụ mấy ngày qua.
Nhưng khi tưởng rằng mọi chuyện đã kết thúc…
Trong đồn cảnh sát, khi Tuấn bị áp giải, hắn lạnh lùng nở nụ cười khó hiểu, thì thầm rất nhỏ:
“Vẫn còn một người nữa… các người không ngờ tới đâu…”
Ánh mắt hắn như lướt về góc khuất xa hơn trong bóng tối.
—————————