THÁNG NĂM LẶNG LẼ – by mnoluv – Chương 1 — Mùa Hạ Đầu Tiên

Chương này là phần 1 trong tổng số 1 chương của truyện THÁNG NĂM LẶNG LẼ - by mnoluv
  • THÁNG NĂM LẶNG LẼ – by mnoluv – Chương 1 — Mùa Hạ Đầu Tiên

THÁNG NĂM LẶNG LẼ – by mnoluv – Chương 1 — Mùa Hạ Đầu Tiên

Năm mười bảy tuổi, Khoa chuyển trường. Đó là một buổi sáng đầu tháng Năm, khi ánh nắng chưa gay gắt nhưng vẫn rực rỡ trên những cánh phượng vừa nở đỏ rực trước cổng trường mới. Tiếng ve kêu ran suốt dọc hành lang, như đổ thêm chút náo động vào bầu không khí vốn đã xôn xao.

Khoa đứng lặng trước phòng hiệu trưởng, hai tay nắm chặt quai balo. Cậu dõi mắt nhìn những học sinh khác đang tụm năm tụm ba trò chuyện, cười đùa. Một cảm giác lạ lẫm lặng lẽ xâm chiếm lấy lòng cậu. Chuyển trường vào giữa năm học không phải điều dễ dàng, nhất là khi cậu vốn là người ít nói.

“Em tên Khoa đúng không? Đây là bảng xếp lớp của em.” Cô giáo chủ nhiệm trẻ mỉm cười đưa cho cậu mảnh giấy. “Em vào lớp 12A1 nhé. Đi thẳng hành lang bên trái, phòng số 4.”

“Dạ, em cảm ơn cô.” Khoa khẽ cúi đầu.

Cậu hít sâu, bước đi chầm chậm. Cánh cửa phòng học dần hiện ra trước mặt. Những tiếng trò chuyện, tiếng cười vang vọng.

Vừa mở cửa, tất cả ánh mắt đều đổ dồn về phía cậu. Một cậu bạn mới. Một gương mặt lạ hoắc. Khoa khẽ cúi đầu chào:

“Chào các bạn. Mình tên là Nguyễn Nhật Khoa. Mong được làm quen với mọi người.”

Không khí chỉ im lặng trong vài giây trước khi những tiếng bàn tán nho nhỏ vang lên. Cô chủ nhiệm giới thiệu qua loa rồi chỉ về chiếc bàn trống cạnh cửa sổ cuối lớp:

“Em ngồi chỗ cạnh Minh nhé.”

Khoa đưa mắt nhìn theo hướng chỉ tay. Cậu trai tên Minh ngồi ngả lưng trên ghế, mắt lơ đãng nhìn ra cửa sổ, mái tóc đen rối nhẹ bay trong làn gió nhẹ. Cậu ta xoay đầu, đôi mắt nâu thẫm dừng lại trên người Khoa trong vài giây, rồi nở một nụ cười nhẹ, nửa như chào hỏi, nửa như thăm dò.

Khoa khẽ gật đầu chào đáp lễ rồi lặng lẽ ngồi xuống. Không khí trong lớp nhanh chóng trở lại náo nhiệt như chưa từng có ai mới đến.

Giờ ra chơi, Minh chủ động quay sang bắt chuyện. Giọng cậu ta trầm, ấm, có chút nghịch ngợm:

“Chào cậu. Khoa đúng không? Mới chuyển tới à?”

“Ừm… Mình mới từ Đà Lạt xuống.” Khoa trả lời nhỏ.

“Đà Lạt? Thích nhỉ. Lạnh quanh năm. Ở đây chỉ toàn nóng với ve kêu thôi.” Minh cười, ánh mắt lấp lánh một vẻ gì đó rất thu hút.

Khoa chỉ cười nhẹ. Sự thân thiện tự nhiên của Minh khiến cậu có chút bất ngờ. Những ngày sau đó, Minh thường xuyên chủ động trò chuyện, hỏi han, kể đủ thứ chuyện linh tinh, từ thầy cô cho đến các trò quậy phá của nhóm bạn trong lớp.

Dần dần, Khoa nhận ra, Minh không giống những người nổi bật khác trong lớp. Cậu ấy có một nét cô đơn lẩn khuất sau nụ cười rạng rỡ ấy.

Một buổi chiều tan học, trời đổ mưa bất chợt. Khoa đứng nép dưới mái hiên cổng trường, nhìn màn mưa trắng xóa. Đúng lúc đó, Minh xuất hiện, cũng vội vàng tránh mưa, áo sơ mi ướt sũng dính sát vào người, để lộ thân hình mảnh nhưng săn chắc.

“Ôi trời, mưa to thật.” Minh cười, phủi nước trên tóc. “Cậu chưa về à?”

“Chờ bớt mưa thôi…” Khoa ngập ngừng.

Minh nhìn cậu một lúc, rồi đột nhiên cầm tay Khoa kéo đi: “Đi, qua chỗ kia trú tạm. Ở đây dễ ướt lắm.”

Khoa chưa kịp phản ứng thì đã bị kéo theo. Hai người chạy vội đến một căn chòi nhỏ sau sân thể dục. Tiếng mưa rào rào đập trên mái tôn vang vọng.

Khoảng cách giữa hai người rất gần. Tiếng tim Khoa đập mạnh trong lồng ngực. Trong không gian nhỏ bé, hơi thở của cả hai dường như quấn vào nhau.

“Cậu biết không,” Minh chợt thì thầm, ánh mắt nhìn thẳng vào mắt Khoa, “Lần đầu gặp cậu, tớ đã thấy cậu rất đặc biệt.”

Khoa sững người. Trái tim cậu như ngừng đập một nhịp. Minh đang nói gì vậy? Đặc biệt? Ý gì?

Thấy Khoa im lặng, Minh khẽ cười:
“Thôi, đừng để ý. Chỉ là tớ cảm giác vậy thôi.”

Cậu ngả người tựa vào vách tường, hai mắt nhắm lại, mặc cho tiếng mưa ồn ã.

Còn Khoa… cậu vẫn đứng đó, tay siết chặt quai balo, ánh mắt lén lút nhìn trộm khuôn mặt nghiêng nghiêng của Minh. Trong cậu dâng lên một cảm giác lạ lẫm, khó diễn tả.

Là… thích sao? Không thể nào. Đây là con trai mà. Nhưng tại sao ngực cậu nóng ran thế này?

Mưa vẫn rơi như trút nước. Nhưng trong căn chòi nhỏ ấy, có hai trái tim tuổi mười bảy đang chộn rộn nhịp điệu riêng.

HẾT CHƯƠNG 1

Viết một bình luận