- THÁNG NĂM LẶNG LẼ – by mnoluv – Chương 1 — Mùa Hạ Đầu Tiên
- THÁNG NĂM LẶNG LẼ – by mnoluv – Chương 2 — Những Tin Nhắn Lúc Đêm Khuya
- THÁNG NĂM LẶNG LẼ – by mnoluv – Chương 3 — Cơn Mưa Bất Chợt
- THÁNG NĂM LẶNG LẼ – by mnoluv – Chương 4 — Đêm Đầu Tiên
- THÁNG NĂM LẶNG LẼ – by mnoluv – Chương 4 — Đêm Đầu Tiên #2
- THÁNG NĂM LẶNG LẼ – by mnoluv – Chương Ngoại Truyện 1 — Bóng Tối Lặng Lẽ
- THÁNG NĂM LẶNG LẼ – by mnoluv – Chương Ngoại Truyện 2 — Giải Cứu Minh, Lật Mặt Kẻ Xấu
- THÁNG NĂM LẶNG LẼ – by mnoluv – Chương Ngoại Truyện 3 — Bóng Đen Phía Sau
THÁNG NĂM LẶNG LẼ – by mnoluv – Chương 5 — Bước Chân Song Song
Sáng hôm sau, khi ánh nắng đầu ngày len qua tấm rèm cửa, Khoa dần tỉnh giấc trong vòng tay ấm áp. Cậu nhích nhẹ, cảm nhận rõ cơ thể ê ẩm, từng đợt nhói nhẹ vùng thắt lưng nhắc nhở cậu về đêm cuồng nhiệt đầu tiên vừa trải qua.
Minh vẫn còn ngủ, cánh tay vắt ngang eo Khoa, hơi thở đều đặn phả lên gáy cậu. Cảm giác được ôm ấp như vậy khiến lòng Khoa ngập tràn hạnh phúc. Cậu khẽ quay đầu, ngắm nhìn gương mặt say ngủ của Minh, đôi môi vẫn còn hơi hé mở, mái tóc rối nhẹ.
“Thật sự như mơ…” Khoa lầm bầm.
Họ đã bước qua ranh giới, không còn chỉ là những lời tỏ tình úp mở, không còn chỉ là nụ hôn vuốt ve ngọt ngào. Đêm qua, họ đã trở thành một phần không thể thiếu của nhau.
Bất chợt, Minh mở mắt, nở nụ cười dịu dàng:
“Chào buổi sáng, vợ nhỏ.”
Khoa đỏ mặt, lấy gối đập nhẹ vào ngực Minh:
“Đừng gọi vậy… kỳ lắm.”
“Không kỳ. Giờ em là của anh rồi mà.” Minh cười, ôm siết lấy cậu. “Anh yêu em, Khoa à.”
Lần đầu tiên Minh nói rõ ràng ba chữ đó. Không còn ẩn ý, không còn vòng vo. Lời tỏ tình trực diện, chân thành.
Khoa mím môi, mắt long lanh ánh nước:
“Em cũng yêu anh… Minh.”
Hai cơ thể lại quấn lấy nhau thêm lần nữa, nhưng lần này là sự âu yếm dịu dàng sau cơn bão dục vọng đêm qua.
Nhưng thực tại không phải màu hồng mãi. Khi về nhà, cảm giác lo lắng ập đến. Cả Khoa và Minh đều hiểu, chuyện giữa họ không dễ dàng để công khai giữa xã hội đầy định kiến này.
Vài tuần sau, mọi thứ giữa hai người vẫn tiếp diễn như vậy. Họ kín đáo dành thời gian cho nhau sau giờ học, những tin nhắn vẫn ngập tràn yêu thương, những cái nắm tay vụng trộm sau những bức tường vắng người.
Nhưng rồi, sóng gió bắt đầu kéo đến.
Hôm đó, khi cả hai đang ngồi trong thư viện, Minh nhận được tin nhắn từ mẹ:
“Chiều nay về nói chuyện. Ba con biết chuyện rồi.”
Mặt Minh tái hẳn, bàn tay cầm điện thoại run nhẹ. Khoa thấy vậy, khẽ nắm lấy tay cậu:
“Sao vậy? Chuyện gì?”
Minh nuốt khan, cắn môi:
“Chắc… có người nói với ba mẹ tớ… về bọn mình.”
Tim Khoa như lỡ nhịp. Cậu chưa bao giờ nghĩ ngày này đến nhanh như vậy.
Buổi tối hôm đó, Minh bị gọi vào phòng khách. Ba cậu — người đàn ông trung niên nghiêm khắc — ngồi đó với ánh mắt lạnh lùng.
“Con có biết mình đang làm gì không, Minh?” Ông lên tiếng, giọng đầy uy quyền.
Minh mím môi, dồn hết dũng khí:
“Con biết. Con thích con trai. Và con yêu Khoa.”
Một cái tát giáng thẳng lên má Minh.
“Đồ bệnh hoạn!” Ba cậu gầm lên. “Ta không thể chấp nhận thứ ô nhục này trong nhà!”
Mẹ Minh chỉ biết ngồi khóc lặng lẽ bên cạnh.
“Ba có thể từ mặt con!”
Minh lau má, nhìn thẳng vào mắt ba mình:
“Vậy thì ba từ mặt đi. Nhưng con không từ bỏ người con yêu.”
Cậu quay người bỏ ra ngoài, mặc cho tiếng gọi với đầy phẫn nộ phía sau.
Đêm hôm đó, Minh đứng dưới nhà Khoa, dưới cơn mưa rả rích, mặt tái nhợt vì lạnh và nước mắt. Khoa lao ra, kéo cậu vào ôm chặt.
“Minh… anh ngốc quá… Vào nhà đã!”
Trong căn phòng nhỏ, hai người ôm nhau ngồi dưới ánh đèn mờ. Minh áp trán lên vai Khoa, giọng khàn khàn:
“Anh mất gia đình rồi…”
“Không.” Khoa thì thầm, siết chặt cậu ấy. “Anh vẫn còn em. Em sẽ không buông tay anh.”
Từ hôm đó, Minh gần như chuyển hẳn sang ở cùng Khoa. Cả hai cùng học, cùng ôn thi đại học, cùng vượt qua những ngày tháng đầy áp lực thi cử và sự chỉ trích sau lưng.
Thỉnh thoảng, ánh mắt soi mói của vài đứa trong trường vẫn hướng về phía họ, những lời xì xào bàn tán vẫn vang lên đâu đó. Nhưng dần dần, họ học cách phớt lờ.
Đi bên nhau, nắm tay nhau trong khuôn viên trường, dù ánh mắt nào cũng nhìn chằm chằm, họ vẫn cứ thế mỉm cười sóng bước song song.
Ngày có kết quả thi đại học, Minh đỗ vào khoa thiết kế đồ họa — ngành mà cậu khao khát theo đuổi bao năm. Khoa đậu vào ngành quản trị du lịch ở cùng thành phố.
Đêm đó, trong căn phòng nhỏ, hai người lại quấn lấy nhau — lần này không phải chỉ là dục vọng, mà là sự giải thoát sau tất cả những áp lực, tổn thương, nước mắt đã đi qua.
Minh vừa thở gấp vừa thì thầm bên tai Khoa:
“Chúng ta thắng rồi… vợ nhỏ à.”
“Ừ.” Khoa mỉm cười, cắn nhẹ vành tai Minh. “Anh nợ em cả đời rồi đó.”
“Vậy cho anh trả nợ… suốt đời.” Minh mỉm cười đầy ẩn ý, siết chặt eo cậu, tiếp tục những cú nhấp mãnh liệt giữa tiếng rên rỉ ngọt ngào vang vọng khắp căn phòng.
Bước chân song song ấy, từ hôm đó, chính thức bước sang một hành trình dài phía trước — với những thử thách vẫn còn, nhưng đầy dũng cảm, tự do và tình yêu trưởng thành.
Và trong đêm, mưa lại rơi… như một bản nhạc nền quen thuộc chứng kiến tình yêu đầu đời của họ.
HẾT CHƯƠNG 5