THÁNG NĂM LẶNG LẼ – by mnoluv – Chương 3 — Cơn Mưa Bất Chợt

Chương này là phần 3 trong tổng số 10 chương của truyện THÁNG NĂM LẶNG LẼ - by mnoluv

THÁNG NĂM LẶNG LẼ – by mnoluv – Chương 3 — Cơn Mưa Bất Chợt

Cả ngày hôm đó, Khoa không tài nào tập trung học nổi. Trong đầu cậu chỉ toàn nghĩ về buổi tối nay — lần đầu đến nhà Minh.

Đúng 7 giờ, Khoa đứng trước cổng nhà Minh, lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi. Căn nhà hai tầng khá rộng nằm trong khu phố yên tĩnh. Minh đã đứng chờ sẵn, mặc chiếc áo thun đen ôm sát người, mái tóc được vuốt gọn, trông vừa lạ lẫm, vừa quyến rũ hơn hẳn hình ảnh thường ngày ở trường.

“Vào đi.” Minh cười, nhẹ nhàng kéo tay Khoa vào nhà. “Hôm nay chỉ có hai đứa thôi.”

Cánh cửa vừa đóng lại, Khoa nghe rõ tiếng tim mình đập thình thịch trong lồng ngực.

Phòng khách sáng đèn ấm áp. Minh bật nhạc nhẹ nhàng, rồi đưa Khoa lên tầng hai, vào phòng ngủ của mình. Căn phòng gọn gàng, trên bàn chất đầy sách vẽ, giấy màu, cọ và những bức phác thảo dang dở.

“Đây là chỗ tớ hay vẽ.” Minh cười, đưa cho Khoa xem vài bức tranh. “Hôm trước vẽ lén cậu, nhưng thật ra có mấy bức khác nữa. Muốn xem không?”

Khoa ngượng ngùng gật đầu. Những bức ký hoạ trong tay đều là… chính cậu. Từ góc nghiêng khi đọc sách, khi ngủ gật trong giờ học, đến khoảnh khắc cười mỉm nhìn ra cửa sổ.

“Cậu… vẽ tớ nhiều vậy à?” Khoa hỏi nhỏ, vừa bối rối vừa ấm áp.

“Ừ.” Minh đáp khẽ, mắt nhìn cậu đầy ẩn ý. “Vì tớ thích nhìn cậu.”

Khoa ngẩng lên, ánh mắt hai người va chạm. Khoảnh khắc im lặng kéo dài, căng thẳng đến nghẹt thở.

Bỗng một tiếng sấm nổ vang ngoài trời. Mưa đột ngột trút xuống.

“Lại mưa…” Minh thì thầm. “Sao mỗi lần có cậu là trời mưa vậy?”

Khoa bật cười, nhưng vẫn run nhẹ. Cậu cảm nhận rõ không khí giữa hai người đang ngày càng nóng dần lên.

Minh chậm rãi tiến đến gần hơn. Hơi thở phả nhẹ lên mặt Khoa. Tay cậu ấy luồn ra sau gáy Khoa, nhẹ nhàng kéo sát lại. Đôi môi Minh áp sát môi Khoa, nhưng chưa chạm hẳn, như chờ đợi một sự cho phép cuối cùng.

Khoa nhắm mắt, khẽ gật đầu rất nhẹ.

Minh lập tức chiếm lấy đôi môi mềm mại ấy.

Nụ hôn đầu tiên.

Ban đầu là sự vụng về, ngập ngừng, nhưng nhanh chóng biến thành khao khát mãnh liệt. Minh chủ động dẫn dắt, đôi môi mơn trớn, lưỡi len lỏi tìm kiếm. Khoa run rẩy đáp lại, cả người mềm nhũn trong vòng tay đối phương.

Nụ hôn kéo dài, ướt át và nồng nàn. Tay Minh dần lần xuống lưng Khoa, vuốt ve từng đường cong mảnh mai của cơ thể cậu.

Họ tách môi ra trong hơi thở dồn dập. Ánh mắt Minh cháy bỏng:

“Tớ muốn cậu…”

Khoa cắn nhẹ môi dưới, mắt long lanh ánh nước. Cậu không lên tiếng, nhưng bàn tay nhỏ nhắn đã khẽ kéo chiếc áo thun trên người Minh lên cao.

Minh lập tức hiểu ý, nhanh chóng cởi bỏ chiếc áo. Làn da trắng mịn lộ ra dưới ánh đèn vàng, bờ ngực phập phồng theo nhịp thở mạnh.

“Cậu cũng…” Minh thì thầm.

Khoa chậm rãi cởi từng nút áo sơ mi của mình, tay run rẩy, nhưng ánh mắt dần trở nên kiên định hơn. Chiếc áo đồng phục trắng rơi xuống sàn nhà.

Hai cơ thể áp sát vào nhau, da thịt chạm nhau, hơi nóng lan tỏa khắp căn phòng. Minh siết chặt eo Khoa, lồng ngực trần sát chặt vào nhau, tay vuốt nhẹ bờ lưng mềm mại.

“Cậu thật sự sẵn sàng chứ?” Minh hỏi lần cuối, giọng trầm khàn.

Khoa thì thầm bên tai cậu ấy:

“Ừ. Tớ muốn là của cậu.”

Tiếng mưa vẫn rơi ầm ào ngoài cửa kính. Căn phòng dần chìm vào những hơi thở đứt quãng, tiếng da thịt cọ xát khẽ vang lên trong ánh đèn mờ ảo.

Minh nhẹ nhàng bế bổng Khoa đặt lên giường. Đôi môi lại tìm kiếm nhau, tham lam hơn, gấp gáp hơn. Những bàn tay vụng về lần mò xuống những vùng nhạy cảm hơn.

Bàn tay Minh lần xuống hông Khoa, rồi kéo chiếc quần đồng phục xuống, cùng với chiếc quần lót mỏng manh rơi nhẹ xuống thảm.

Cơ thể trắng trẻo, non nớt của Khoa hoàn toàn lộ ra dưới ánh đèn vàng nhạt. Minh nuốt khan, đôi mắt tối sẫm bởi ham muốn dồn nén bao ngày.

“Cậu đẹp lắm…” Minh khàn giọng thì thầm.

Bàn tay mơn trớn nhẹ vùng bụng dưới, rồi khẽ siết lấy phần cứng đang dần căng lên của Khoa, khiến cậu bật tiếng rên khe khẽ đầy xấu hổ.

“Minh…” Khoa rên nhẹ, toàn thân nóng bừng.

Minh cúi xuống, dùng môi mơn trớn từng vùng nhạy cảm, liếm nhẹ, cắn khẽ, khiến Khoa cong lưng, hai tay bấu chặt ga giường.

Mọi thứ bắt đầu vụng về, nhưng đầy bản năng. Hơi thở hoà quyện, mồ hôi lấm tấm trên cơ thể trần trụi quấn chặt lấy nhau. Những tiếng thở gấp, tiếng rên nho nhỏ, tiếng nước mưa lộp độp bên ngoài tạo thành bản hòa âm nồng cháy.

Minh chuẩn bị bước qua ranh giới cuối cùng. Tay cậu ấy vuốt nhẹ má Khoa, ánh mắt dịu dàng:

“Nếu đau, hãy nói với tớ.”

Khoa khẽ lắc đầu, vòng tay siết chặt vai Minh, kéo cậu ấy sát vào người.

Tiếng thở nặng dần, nhiệt độ trong phòng như muốn bốc hơi.

Nhưng rồi… một tia chớp lóe sáng ngoài cửa sổ.

Điện trong nhà bỗng phụt tắt.

Căn phòng lập tức chìm trong bóng tối hoàn toàn.

HẾT CHƯƠNG 3

Series Navigation<< THÁNG NĂM LẶNG LẼ – by mnoluv – Chương 2 — Những Tin Nhắn Lúc Đêm KhuyaTHÁNG NĂM LẶNG LẼ – by mnoluv – Chương 4 — Đêm Đầu Tiên >>

Viết một bình luận