- THÁNG NĂM LẶNG LẼ – by mnoluv – Chương 1 — Mùa Hạ Đầu Tiên
- THÁNG NĂM LẶNG LẼ – by mnoluv – Chương 2 — Những Tin Nhắn Lúc Đêm Khuya
- THÁNG NĂM LẶNG LẼ – by mnoluv – Chương 3 — Cơn Mưa Bất Chợt
- THÁNG NĂM LẶNG LẼ – by mnoluv – Chương 4 — Đêm Đầu Tiên
- THÁNG NĂM LẶNG LẼ – by mnoluv – Chương 4 — Đêm Đầu Tiên #2
- THÁNG NĂM LẶNG LẼ – by mnoluv – Chương Ngoại Truyện 1 — Bóng Tối Lặng Lẽ
- THÁNG NĂM LẶNG LẼ – by mnoluv – Chương Ngoại Truyện 2 — Giải Cứu Minh, Lật Mặt Kẻ Xấu
- THÁNG NĂM LẶNG LẼ – by mnoluv – Chương Ngoại Truyện 3 — Bóng Đen Phía Sau
THÁNG NĂM LẶNG LẼ – by mnoluv – Chương 2 — Những Tin Nhắn Lúc Đêm Khuya
Sau buổi chiều trú mưa hôm đó, không khí giữa Khoa và Minh như có một sợi dây vô hình kết nối. Minh không còn đơn thuần chỉ là người bạn cùng bàn chủ động trò chuyện nữa. Có gì đó giữa hai người đang dần thay đổi, chậm rãi nhưng rất rõ rệt.
Tối hôm ấy, khi Khoa đang ngồi làm bài tập, điện thoại bỗng rung lên. Tin nhắn từ một số lạ.
Minh:
“Ê, Khoa. Tớ xin số cậu từ lớp trưởng. Không phiền chứ?”
Khoa mỉm cười nhẹ.
Khoa:
“Không, không sao đâu. Cậu nhắn gì vậy?”
Minh:
“Chỉ là… muốn nhắn thôi. Đột nhiên muốn nói chuyện tiếp.”
Câu trả lời đơn giản, nhưng làm trái tim Khoa nhộn nhạo. Cậu nhắn lại, rồi cuộc trò chuyện qua lại cứ kéo dài mãi. Từ chuyện học hành, thầy cô, các trò nghịch ngợm của lũ bạn trong lớp, dần dần chuyển sang những chuyện riêng tư hơn.
Minh:
“Cậu có người yêu chưa?”
Khoa thoáng bất ngờ.
Khoa:
“Chưa. Mà… chắc cũng chưa nghĩ tới.”
Minh:
“Sao vậy? Người như cậu chắc cũng có nhiều người thích lắm chứ.”
Khoa cắn nhẹ môi. Tim cậu như đập nhanh hơn với lời khen ấy. Nhưng cậu chỉ đáp lại đơn giản:
Khoa:
“Không biết nữa. Còn cậu?”
Đầu dây bên kia, Minh im lặng khá lâu mới nhắn lại.
Minh:
“Cũng chưa. Nhưng… hình như tớ có hơi lạ so với tụi nó.”
Khoa:
“Lạ thế nào?”
Minh:
“Khó nói lắm. Tớ… có những cảm xúc mà nếu nói ra, có lẽ người khác sẽ nghĩ tớ ‘không bình thường’.”
Khoa đọc đến đó, bàn tay cậu vô thức siết chặt điện thoại. Một dòng cảm xúc bối rối ập đến.
Cậu đánh liều.
Khoa:
“Là… với con trai?”
Màn hình hiện dấu ba chấm — Minh đang gõ chữ. Thời gian như kéo dài mãi. Rồi cuối cùng, tin nhắn xuất hiện:
Minh:
“… Ừ.”
Chỉ một chữ ngắn ngủi, nhưng như quả bom nổ tung trong lòng Khoa. Đầu óc cậu hỗn loạn. Một phần hoang mang, một phần… nhẹ nhõm?
Minh:
“Nhưng đừng nói với ai nhé.”
Khoa:
“Tớ sẽ giữ kín. Tớ hứa.”
Bên kia, Minh đáp lại bằng một icon mặt cười. Nhưng trong lòng Khoa, cậu hiểu rằng nụ cười ấy che giấu biết bao nỗi sợ hãi và cô đơn.
Từ hôm đó, những tin nhắn về đêm giữa hai người ngày càng nhiều hơn. Chỉ khi màn đêm buông xuống, khi thế giới im lặng, họ mới thực sự dám mở lòng với nhau.
Minh kể cho Khoa nghe về áp lực gia đình. Ba Minh là bác sĩ, mẹ là giảng viên đại học. Họ luôn kỳ vọng cậu phải thi vào ngành y, tiếp nối truyền thống gia đình.
Minh:
“Nhưng tớ chán ngán mấy thứ đó lắm. Tớ chỉ thích vẽ thôi. Vẽ tranh, vẽ ký hoạ, vẽ bất cứ thứ gì mình thích.”
Khoa:
“Vậy sao không thử thuyết phục gia đình?”
Minh:
“Họ sẽ phát điên mất. Nếu biết thêm chuyện ‘lệch lạc’ giới tính nữa, chắc tớ bị đuổi khỏi nhà luôn.”
Khoa cảm nhận rõ nỗi bất lực trong từng câu chữ của Minh. Mỗi đêm, Minh như trút bớt gánh nặng lên cậu. Và chính Khoa cũng dần nhận ra bản thân mình đang bị hút vào thế giới đầy mâu thuẫn ấy của Minh.
Cậu thích nghe Minh kể chuyện. Thích nhìn thấy Minh mỉm cười ở lớp. Thích cảm giác được Minh chủ động nhắn tin hỏi han.
Và cậu biết rõ — mình không đơn thuần chỉ là bạn nữa.
Một đêm khác, Minh bất ngờ gửi cho Khoa một bức vẽ ký hoạ trên giấy.
Là hình cậu — Khoa — ngồi đọc sách, ánh mắt chăm chú dưới ánh nắng cửa sổ.
Minh:
“Lén vẽ cậu đấy. Đừng giận nha.”
Khoa:
“Đẹp lắm… Tớ không biết mình nhìn như vậy khi đọc sách.”
Minh:
“Cậu lúc tập trung nhìn dễ thương lắm.”
Lần đầu tiên Minh dùng từ “dễ thương” với cậu.
Khoa bối rối nhìn chằm chằm màn hình điện thoại, tim đập thình thịch. Nhưng cậu cũng đánh liều nhắn lại:
Khoa:
“Vậy… cậu có thích nhìn tớ không?”
Tin nhắn “đang nhập” hiện lên khá lâu.
Minh:
“… Có.”
Đôi má Khoa nóng bừng. Lần đầu tiên cậu dám đối mặt với cảm xúc thật đang trào dâng trong lòng mình.
Đêm nối tiếp đêm. Những tin nhắn nửa đùa nửa thật dần trở nên táo bạo hơn. Minh thường xuyên trêu ghẹo:
Minh:
“Này, nếu sau này tụi mình… yêu nhau, cậu có dám nắm tay tớ giữa sân trường không?”
Khoa:
“Cậu nói bậy gì thế…”
Minh:
“Thì cứ giả sử thôi mà…”
Dù là “giả sử”, nhưng câu hỏi đó cứ quanh quẩn trong đầu Khoa mãi.
Thực ra… nếu là Minh, cậu muốn làm vậy thật.
Một hôm, tin nhắn cuối đêm kéo dài hơn mọi khi.
Minh:
“Tối mai qua nhà tớ chơi không? Ba mẹ tớ đi dự hội nghị 2 ngày. Nhà vắng.”
Khoa đọc đi đọc lại tin nhắn ấy rất lâu. Trái tim cậu đập loạn cả lên. Dù Minh nói rất tự nhiên, nhưng ẩn ý đằng sau quá rõ ràng.
Cậu hồi hộp bấm trả lời:
Khoa:
“Ừm… Mai tớ qua.”
Phía bên kia lập tức hiện lên icon mặt cười nháy mắt.
Minh:
“Vậy mai 7 giờ tối, tớ đợi.”
Cả đêm hôm ấy, Khoa lăn lộn mãi trên giường không tài nào ngủ được. Trong đầu cậu hiện lên hàng loạt kịch bản, vừa hồi hộp, vừa sợ hãi, vừa mong chờ.
Lần đầu tiên trong đời, cậu bước gần hơn tới một ranh giới chưa từng dám tưởng tượng. Và cậu biết, cuộc gặp ngày mai… sẽ là bước ngoặt thật sự giữa hai người.
HẾT CHƯƠNG 2