- Người Bên Cạnh – Chương 1 – Gặp Gỡ Lãng Mạn by TieuLangQuan
- Người Bên Cạnh – Chương 2 – Khoảng cách gần by TieuLangQuan
- Người Bên Cạnh Chương 3: Ánh Mắt Dò Xét by TieuLangQuan
Người Bên Cạnh Chương 2: Khoảng Cách Gần by TieuLangQuan
Sáng chủ nhật, tôi tỉnh dậy với cái đầu nặng trịch. Tối qua, sau khi Minh chở tôi về, tôi lại thức khuya, lướt điện thoại, xem mấy tấm ảnh cũ của hai đứa. Có tấm chụp hồi cấp ba, Minh đứng cạnh tôi, tay khoác vai, cười toe toét. Lúc đó, tôi chưa biết mình thích nó, chỉ thấy vui khi ở bên nó. Giờ nhìn lại, tôi mới nhận ra, hóa ra từ lâu, Minh đã là một phần không thể thiếu trong đời tôi.
Điện thoại rung lên, tin nhắn từ Minh: “Ê, trưa nay rảnh không? Ghé công ty tao chơi, tao dẫn đi ăn.” Tôi đọc mà thấy tim mình đập nhanh. Minh rủ đi chơi không phải chuyện lạ, nhưng lần nào cũng làm tôi hồi hộp như lần đầu. Tôi trả lời: “Ok, 11h tao qua.” Rồi tôi bật dậy, tắm rửa, chọn cái áo thun xanh mà Minh từng khen là “nhìn mày cool đó”. Tôi đứng trước gương, vuốt tóc, tự nhủ: “Bình tĩnh, chỉ là đi chơi với bạn thôi.”
Công ty Minh nằm ở quận 7, một tòa nhà nhỏ với mấy tấm kính sáng loáng. Tôi đến sớm, đứng chờ ở dưới, lướt điện thoại để giết thời gian. Một lúc sau, Minh bước ra, mặc áo sơ mi trắng, tay xách cái balo. “Chờ lâu chưa? Tao vừa họp xong, đói meo,” nó nói, vỗ vai tôi.
“Chưa, mới tới,” tôi đáp, dù thật ra tôi đứng đây gần hai mươi phút rồi. Minh cười, dẫn tôi đi bộ qua một con hẻm nhỏ, nơi có quán phở mà nó bảo là “ngon nhức nách”. Trên đường đi, nó kể chuyện công việc, về sếp khó tính, về mấy cái deadline dí tới tấp. Tôi nghe, thỉnh thoảng gật đầu, nhưng mắt cứ lén nhìn nó. Cái cách Minh nói chuyện, tay vung vẩy, làm tôi thấy nó đáng yêu lạ lùng.
Quán phở đông, tụi tôi chen vào một cái bàn nhỏ ở góc. Minh gọi hai tô tái nạm, thêm một dĩa giá chần. “Mày ăn cay được không? Tao kêu thêm ớt,” nó hỏi. Tôi gật đầu, dù thật ra tôi không thích cay lắm. Chỉ là, tôi muốn làm nó vui.
Tô phở bưng ra, nóng hổi, thơm lừng. Minh húp một miếng, xuýt xoa: “Ngon thiệt chớ! Mày ăn thử đi.” Tôi cười, cúi đầu ăn, nhưng lòng thì nghĩ: “Sao mày vô tư thế, Minh? Mày có biết tao đang cố gắng để không nhìn mày nhiều quá không?”
Ăn xong, Minh rủ tôi đi dạo ở công viên gần đó. Sài Gòn trưa nắng chang chang, nhưng công viên rợp bóng cây, mát rượi. Tụi tôi mua hai ly trà sữa, vừa đi vừa nói chuyện. Minh kể về một dự án mới ở công ty, giọng hào hứng. Tôi lắng nghe, thỉnh thoảng chen vào vài câu, nhưng đầu óc lại để ý mấy chuyện vặt vãnh: như cách tay Minh chạm vào tay tôi khi nó chỉ một con chó chạy ngang, hay cách nó nhíu mày khi nói về khách hàng khó tính.
“Mày sao hôm nay ít nói vậy? Có tâm sự hả?” Minh hỏi, lúc tụi tôi ngồi xuống một băng ghế đá dưới bóng cây.
“Đâu có, tại nghe mày kể thú vị quá,” tôi nói, cố cười. Nhưng thật ra, tôi đang nghĩ: “Nếu tao nói tao thích mày, mày sẽ phản ứng sao? Mày sẽ cười, hay mày sẽ tránh xa tao?”
Minh nhìn tôi, ánh mắt như muốn đào sâu vào tâm can. “Mày giấu gì tao đúng không? Nói coi, tao là bạn mày mà,” nó nói, giọng nghiêm túc.
Tôi lắc đầu, tim đập thình thịch. “Thật không có gì. Chắc tại dạo này tao hơi mệt.” Minh gật gù, không hỏi thêm, nhưng tôi biết nó không tin lắm. Nó luôn nhạy như vậy, luôn biết khi tôi có chuyện.
Một lúc sau, Minh đứng dậy, kéo tôi đi tiếp. “Thôi, đi vòng nữa rồi về, nắng quá.” Tôi đi theo, lòng vừa nhẹ vừa nặng. Nhẹ vì được ở bên Minh, nặng vì tôi biết mình đang giấu nó một bí mật lớn.
Buổi chiều, Minh rủ tôi về nhà nó chơi. Nhà Minh ở quận 4, một căn hộ nhỏ mà nó thuê cùng một đứa bạn. Đứa bạn đó đi công tác, nên nhà chỉ có mình Minh. “Vô đi, mày làm như khách không bằng,” Minh nói, mở cửa, ném balo lên ghế sofa.
Tôi bước vào, thấy căn hộ gọn gàng hơn tôi tưởng. Minh bật quạt, mở tủ lạnh lấy hai lon bia. “Uống chút cho mát, rồi tao mở phim coi,” nó nói, đưa tôi một lon. Tôi cầm, tay hơi run. Không phải vì bia, mà vì ý nghĩ: “Mình đang ở nhà Minh, chỉ có hai đứa.”
Tụi tôi ngồi trên sofa, Minh mở một bộ phim hành động trên Netflix. Nhưng tôi chẳng tập trung được. Minh ngồi cạnh tôi, gần đến mức tôi có thể ngửi thấy mùi nước xả vải trên áo nó. Có lúc, nó cười lớn vì một cảnh hài trong phim, vai chạm vào vai tôi. Tôi cứng người, không dám nhúc nhích.
“Mày coi phim mà như tượng vậy,” Minh trêu, quay sang nhìn tôi. “Thích phim này không? Không thích thì đổi.”
“Thích mà,” tôi đáp, giọng hơi khàn. Nhưng thật ra, tôi chẳng biết phim đang nói gì. Tôi chỉ biết Minh đang ở đây, gần tôi, và tôi đang cố hết sức để không làm gì ngu ngốc.
Nửa chừng phim, Minh ngáp dài, duỗi người. “Mệt quá, chắc tại sáng họp nhiều. Mày ngồi coi tiếp nha, tao nằm tí.” Nó nói xong, ngả người xuống sofa, đầu gối lên đùi tôi như chuyện bình thường nhất trên đời.
Tôi đông cứng. Đầu Minh trên đùi tôi, tóc nó chạm vào tay tôi, hơi thở nó đều đều. Tôi muốn vuốt tóc nó, muốn nói gì đó, nhưng chỉ dám ngồi im, sợ làm nó tỉnh. Tim tôi đập mạnh đến mức tôi sợ Minh sẽ nghe thấy.
Một lúc sau, Minh cựa mình, mở mắt. “Ê, tao ngủ hồi nào vậy?” Nó ngồi dậy, gãi đầu, cười ngượng. “Xin lỗi, tại mệt quá.”
“Không sao,” tôi nói, cố làm ra vẻ bình thường. Nhưng trong lòng, tôi chỉ muốn hét lên: “Mày đừng vô tư vậy, tao chịu không nổi đâu!”
Minh nhìn tôi, ánh mắt lạ lạ. “Mày thiệt kỳ ghê. Dạo này cứ như người trên mây. Có gì nói tao nghe, đừng giấu.” Giọng nó nhẹ, nhưng đầy quan tâm.
Tôi muốn nói. Muốn nói hết. Rằng tôi thích nó, rằng tôi sợ mất nó, rằng tôi không biết phải làm sao với những cảm xúc này. Nhưng tôi chỉ cười, lắc đầu. “Tao ổn mà. Chắc tại nắng nóng.”
Minh không hỏi thêm, nhưng tôi biết nó vẫn nghi ngờ. Tụi tôi coi nốt bộ phim, rồi tôi xin về. Minh tiễn tôi ra cửa, vỗ vai. “Mai rảnh thì nhắn tao, đi ăn bún bò nha.”
“Ừ,” tôi gật đầu, bước ra khỏi nhà. Nhưng lòng tôi nặng trĩu. Tôi biết, tôi không thể giấu mãi. Nhưng nói ra, thì tôi sợ mọi thứ sẽ đổi khác.
Về tới nhà, tôi nằm trên giường, nhắm mắt, hình ảnh Minh lại hiện lên. Cái cách nó cười, cái cách nó ngủ trên đùi tôi, cái cách nó nhìn tôi như muốn hiểu tôi. Tôi tự hỏi, Minh có bao giờ nghĩ về tôi như tôi nghĩ về nó không? Hay tất cả chỉ là tôi tự mơ mộng?
Tôi mở điện thoại, nhắn cho Minh: “Cảm ơn hôm nay nha, vui lắm.” Một lúc sau, nó trả lời: “Vui thì mai đi tiếp, ngủ ngon nha.” Tôi đọc, mỉm cười, nhưng mắt cay cay. Minh ơi, mày có biết, tao đang thích mày nhiều đến mức nào không?
——————–