- Huyền Vân Tiên Lộ – Chương 1: Cơ Duyên Dưới Huyền Vân – by TieuLangQuan
- Huyền Vân Tiên Lộ Chương 2: Huyền Vân Động – by TieuLangQuan
Huyền Vân Tiên Lộ
Chương 2: Huyền Vân Động – by TieuLangQuan
Trần Vân tỉnh dậy trong ký ức mơ hồ của đêm trước, hơi thở của Lãnh Thiên Kỳ vẫn như vương vấn trên da thịt. Hắn nằm trên giường đá trong căn phòng nhỏ dành cho đệ tử ngoại môn, ánh sáng mờ nhạt từ cửa sổ chiếu vào, làm nổi bật gương mặt ngăm đen nhưng sáng ngời ý chí của hắn. Huyền Vân Tông, với những dãy núi lơ lửng trong mây, giờ đây là nhà mới của hắn, nhưng tâm trí hắn lại bị chiếm lĩnh bởi đôi mắt đỏ rực và nụ hôn cháy bỏng của Lãnh Thiên Kỳ.
Hôm nay là ngày đầu tiên hắn chính thức học tập tại tông môn. Một vị sư huynh dẫn hắn và các đệ tử mới đến Linh Dược Viên, nơi trồng vô số thảo dược quý hiếm. “Học cách nhận biết linh thảo trước, rồi mới đến luyện đan,” sư huynh nói, giọng nghiêm khắc. Trần Vân chăm chú ghi nhớ, tay cẩn thận chạm vào lá của một cây Huyết Vân Thảo, cảm nhận linh khí mát lạnh tỏa ra. Nhưng ánh mắt hắn không khỏi lướt quanh, tìm kiếm bóng dáng cao lớn của Thiên Kỳ.
Lãnh Thiên Kỳ, với tư cách đệ tử nội môn, không cần tham gia những buổi học cơ bản này. Tuy nhiên, khi Trần Vân đang mải mê ghi chép, một giọng nói trầm thấp vang lên sau lưng: “Ngươi chậm chạp quá.” Hắn giật mình quay lại, bắt gặp Thiên Kỳ đứng đó, áo trắng tung bay, đôi mắt như xuyên thấu tâm can.
“Sao ngươi lại ở đây?” Trần Vân cau mày, cố che giấu nhịp tim đang tăng tốc.
“Chưởng môn bảo ta giám sát lũ đệ tử mới,” Thiên Kỳ đáp, nhưng nụ cười khẽ trên môi hắn lại nói điều khác. Hắn bước đến gần, cố ý đứng sát Trần Vân, để hơi thở nóng rực phả vào tai hắn. “Hay ngươi muốn ta ở đây vì lý do khác?”
Trần Vân đỏ mặt, nhưng không lùi bước. “Đừng tự cao quá, Lãnh sư huynh.” Hắn nhấn mạnh hai chữ cuối, cố ý khiêu khích. Thiên Kỳ chỉ cười, ánh mắt lấp lánh như thú săn mồi.
Buổi chiều, các đệ tử được dẫn đến Huyền Vân Động – một nơi linh khí dày đặc, lý tưởng để luyện công. Trần Vân được giao nhiệm vụ cùng hai đệ tử nội môn khác, trong đó có Thiên Kỳ và một người nữa tên Tần Hạo – một thanh niên cao lớn, tóc nâu rối bời, khí chất phóng khoáng nhưng ẩn chứa sự nguy hiểm. Tần Hạo là bạn thân của Thiên Kỳ, luôn đi cùng hắn, và ánh mắt hắn nhìn Trần Vân đầy tò mò.
Trong hang động, linh khí cuộn trào như sương trắng. Nhiệm vụ của họ là hấp thụ linh khí để củng cố tu vi Luyện Khí kỳ. Nhưng khi Trần Vân ngồi xuống thiền định, hắn cảm nhận được một luồng khí kỳ lạ từ ngọc giản trong túi áo. Nó rung lên, kéo theo linh khí trong hang động tụ về phía hắn. Bất ngờ, trận pháp cổ trong hang động lại kích hoạt, nhốt cả ba người trong một không gian mờ ảo.
“Chuyện gì thế này?” Tần Hạo cau mày, rút kiếm ra, ánh mắt sắc bén quét quanh.
“Là ngọc giản của ta…” Trần Vân lẩm bẩm, lấy ngọc giản ra. Ánh sáng từ nó chiếu rọi, phản chiếu lên gương mặt góc cạnh của Thiên Kỳ và cơ thể rắn rỏi của Tần Hạo. Cả hai nhìn hắn, ánh mắt dần thay đổi, từ nghi ngờ sang một thứ gì đó… mãnh liệt hơn.
“Ngươi thật sự là một bất ngờ, Trần Vân,” Tần Hạo nói, giọng trầm, bước đến gần. Hắn cao hơn Trần Vân một cái đầu, mùi hương nam tính từ cơ thể hắn khiến Trần Vân bất giác nuốt khan. Thiên Kỳ, đứng phía sau, nắm lấy vai Trần Vân, kéo hắn sát vào lồng ngực rắn chắc của mình.
“Đừng sợ,” Thiên Kỳ thì thầm, môi hắn lướt qua vành tai Trần Vân, khiến hắn rùng mình. “Tần Hạo không cắn đâu… trừ khi ngươi muốn.”
Trần Vân chưa kịp phản ứng, Tần Hạo đã tiến sát, bàn tay to lớn nâng cằm hắn lên. “Ngươi làm ta tò mò từ lúc vượt Huyền Vân Thang,” Tần Hạo nói, đôi môi cong lên đầy mê hoặc. “Một kẻ bình thường, nhưng lại khiến Thiên Kỳ mất kiểm soát.”
Không khí trong hang động như đặc lại, linh khí hòa quyện với hơi thở nóng rực của ba người. Thiên Kỳ, không chịu thua, kéo Trần Vân xoay lại, hôn hắn sâu, lưỡi hắn lướt qua môi Trần Vân, khơi dậy ngọn lửa trong cơ thể hắn. Tần Hạo, không đứng ngoài, cúi xuống hôn vào cổ Trần Vân, bàn tay lướt xuống ngực, chậm rãi cởi áo hắn.
Quần áo rơi xuống nền đá lạnh, để lộ cơ thể săn chắc nhưng vẫn còn nét thiếu niên của Trần Vân. Thiên Kỳ và Tần Hạo, như hai con thú săn mồi, phối hợp hoàn hảo. Thiên Kỳ hôn lên môi Trần Vân, trong khi Tần Hạo lướt môi xuống ngực, rồi thấp hơn, khiến Trần Vân rên khẽ, âm thanh vang vọng trong hang động. “Các ngươi… đang làm gì…” Trần Vân thở hổn hển, nhưng cơ thể hắn lại phản bội, cong lên đón nhận từng cái chạm.
“Thả lỏng đi,” Tần Hạo thì thầm, giọng khàn đục, tay hắn lướt qua những nơi nhạy cảm nhất của Trần Vân, khiến hắn run rẩy vì khoái cảm. Thiên Kỳ, không chịu thua, nâng Trần Vân lên, để hắn tựa vào vách đá, đôi môi lần xuống vai, ngực, rồi hòa quyện cùng Tần Hạo trong một vũ điệu đam mê. Ba cơ thể quấn lấy nhau, hơi thở hòa quyện, mỗi cái chạm đều như ngọn lửa thiêu đốt. Trần Vân cảm nhận được sự mãnh liệt từ cả hai, một bên lạnh lùng nhưng cháy bỏng, một bên phóng khoáng nhưng đầy chiếm hữu.
Khi khoái cảm đạt đỉnh, một luồng linh khí kỳ lạ từ Thiên Kỳ và Tần Hạo truyền sang Trần Vân. Huyền Âm Thể của Thiên Kỳ, kết hợp với thể chất Hỏa Linh của Tần Hạo, tạo thành một dòng chảy linh khí mạnh mẽ, giúp Trần Vân đột phá Luyện Khí tầng hai. Hắn ngã vào vòng tay Thiên Kỳ, hơi thở vẫn gấp gáp, trong khi Tần Hạo vuốt tóc hắn, cười khẽ. “Ngươi đúng là báu vật, Trần Vân.”
Trận pháp tan biến, để lại ba người trên nền đá, quần áo xộc xệch. Trần Vân đỏ mặt, không dám nhìn thẳng vào mắt hai người kia. Thiên Kỳ kéo hắn vào lòng, thì thầm: “Ngươi là của ta. Nhưng ta không ngại chia sẻ… với Tần Hạo.”
Tần Hạo cười lớn, vỗ vai Thiên Kỳ. “Đừng độc chiếm, Thiên Kỳ. Hắn còn nhiều tiềm năng để khám phá.”
Trần Vân im lặng, tim đập mạnh. Hắn không ngờ con đường tu tiên của mình lại bắt đầu bằng những khoảnh khắc như thế này. Nhưng sâu trong lòng, hắn cảm nhận được một sự gắn kết kỳ lạ với cả hai. Thiên Kỳ, với sự lạnh lùng nhưng đầy yêu thương, và Tần Hạo, với sự phóng khoáng nhưng chân thành.
Ngày hôm sau, Trần Vân trở lại Linh Dược Viên, cố gắng tập trung vào việc học. Nhưng ánh mắt của Thiên Kỳ và Tần Hạo, luôn dõi theo hắn từ xa, khiến hắn không thể bình tâm. Hắn biết, Huyền Vân Tông không chỉ là nơi tu luyện, mà còn là nơi hắn sẽ khám phá những bí mật về bản thân, về ngọc giản, và về mối quan hệ đầy cấm kỵ với hai người đàn ông kia.
Khi màn đêm buông xuống, Trần Vân đứng trước cửa Huyền Vân Động, ngọc giản trong tay lại rung lên. Hắn cảm nhận được một luồng linh khí mới, như muốn dẫn hắn đến một bí mật lớn hơn. Nhưng liệu hắn có đủ sức đối mặt, khi trái tim hắn đã bị cuốn vào vòng xoáy của Thiên Kỳ và Tần Hạo? Con đường tu tiên của hắn, giờ đây, không chỉ là hành trình tìm trường sinh, mà còn là hành trình khám phá tình yêu và dục vọng.