Người Bên Cạnh Chương 3: Ánh Mắt Dò Xét by TieuLangQuan

Chương này là phần 3 trong tổng số 3 chương của truyện Người Bên Cạnh by TieuLangQuan

Người Bên Cạnh Chương 3: Ánh Mắt Dò Xét by TieuLangQuan

Sáng thứ hai, tôi thức dậy với tâm trạng lẫn lộn. Hôm qua ở nhà Minh, khoảnh khắc nó gối đầu lên đùi tôi cứ lặp đi lặp lại trong đầu, như một đoạn phim không chịu dừng. Tôi muốn nghĩ đó là dấu hiệu, rằng Minh cũng có chút gì đó với tôi, nhưng rồi tôi tự cười mình. Minh vốn vô tư, nó đối xử với tôi thế nào thì cũng thế với mấy đứa bạn khác thôi. Tôi thở dài, lấy điện thoại, thấy tin nhắn Minh gửi từ sáng sớm: “Ê, tối nay đi ăn bún bò nha, tao rủ thêm thằng Tâm. 7h ở quán cũ.”

Tâm là đứa trong đám bạn công ty của Minh, cái thằng hay kể chuyện cười hôm ở cầu Ánh Sao. Tôi không thân với nó lắm, nhưng cũng không ghét. Chỉ là, tôi hơi khó chịu khi biết tối nay không phải chỉ có tôi với Minh. Tôi nhắn lại: “Ok, tới đó tao ghé.” Rồi tôi chuẩn bị đi làm, lòng tự nhủ: “Chỉ là ăn uống với bạn, đừng suy nghĩ nhiều.”

Công việc của tôi ở một công ty nhỏ, làm về nội dung quảng cáo. Cả ngày, tôi ngồi gõ lạch cạch trước máy tính, nhưng đầu óc cứ trôi về Minh. Tôi tưởng tượng cảnh tối nay, Minh cười với tôi, rồi lại cười với Tâm, và tôi tự hỏi liệu mình có đang ghen không. Ghen? Từ đó làm tôi giật mình. Tôi với Minh chỉ là bạn, tôi lấy tư cách gì mà ghen?

Tối đến, tôi chạy xe đến quán bún bò ở quận 4, cái quán mà Minh bảo “ngon nhất nhì Sài Gòn”. Quán đông, mùi nước dùng thơm lừng bay khắp nơi. Tôi thấy Minh với Tâm đã ngồi sẵn ở cái bàn ngoài hiên. Minh vẫy tay, cười tươi: “Ê, nhanh dữ ha! Ngồi đi, tao gọi sẵn một tô đặc biệt cho mày.”

“Cảm ơn,” tôi nói, kéo ghế ngồi cạnh Minh. Tâm ngồi đối diện, đang lướt điện thoại. Nó ngẩng lên, gật đầu chào tôi, rồi quay sang Minh: “Mày rủ thằng này hoài, không sợ nó chán mày à?”

Minh cười lớn, đập vai tôi: “Chán sao nổi, đúng không Nam? Tao với nó là cặp bài trùng mà.” Tôi cười theo, nhưng trong lòng lại thấy xốn xang. Cặp bài trùng. Nghe thì vui, nhưng sao tôi muốn hơn thế?

Bún bò được bưng ra, nóng hổi, đầy ắp thịt, chả, huyết. Minh ăn ngon lành, vừa ăn vừa kể chuyện công ty. Tâm chen vào, kể về một khách hàng khó tính làm cả đội thiết kế muốn khùng. Tôi ngồi nghe, thỉnh thoảng góp vài câu, nhưng phần lớn thời gian, tôi chỉ nhìn Minh. Cái cách nó nhai, cách nó lau mồ hôi trên trán, cách nó cười khi Tâm kể chuyện hài – tất cả làm tôi thấy nó gần gũi mà xa vời.

“Ê, Nam, mày có bạn gái chưa?” Tâm hỏi bất ngờ, làm tôi suýt sặc. Minh cũng quay sang, nhìn tôi tò mò.

“Chưa,” tôi đáp, cố giữ giọng bình thường. “Tao bận, chưa nghĩ tới.”

Tâm gật gù, nhưng ánh mắt nó như đang dò xét. “Vậy hả? Tao tưởng mày với Minh thân thế, chắc có ai rồi chứ. Minh thì khỏi nói, đẹp trai thế này, chắc gái theo đầy.”

Minh phì cười, lắc đầu: “Gái gì nổi, tao độc thân vui tính.” Rồi nó quay sang tôi, nháy mắt: “Còn mày, thích ai chưa? Kể tao nghe coi.”

Tôi cứng họng. Tim đập thình thịch, tôi muốn nói: “Có, tao thích mày.” Nhưng tôi chỉ cười gượng, lắc đầu: “Chưa, chưa có ai.” Minh không nói gì, chỉ gật, nhưng tôi thấy ánh mắt nó thoáng chút gì đó, như thất vọng.

Bữa ăn trôi qua, Tâm kể thêm vài chuyện, Minh thì cười nhiều hơn. Nhưng tôi để ý, Tâm hay nhìn Minh, kiểu nhìn không chỉ là bạn bè. Hay là tôi tưởng tượng? Tôi cố xua ý nghĩ đó đi, nhưng nó cứ bám lấy tôi, làm tôi thấy khó chịu.

Ăn xong, Tâm đề nghị đi karaoke. Minh hào hứng: “Ok, lâu rồi không hát. Nam, mày đi không?”

“Đi chứ,” tôi nói, dù thật ra tôi chỉ muốn về nhà, nằm nghĩ về Minh. Nhưng tôi không muốn để Minh đi với Tâm một mình. Lại ghen nữa rồi, tôi tự mắng mình.

Quán karaoke nằm ở một con đường nhỏ gần đó, ánh đèn neon nhấp nháy. Tụi tôi chọn một phòng nhỏ, Minh cầm mic hát đầu tiên, bài “Một Nhà” của Da LAB. Giọng Minh không hay, nhưng cách nó hát, đầy cảm xúc, làm tôi thấy tim mình thắt lại. Tâm vỗ tay, hét lên: “Hát hay lắm, Minh! Hát thêm đi!” Minh cười, đưa mic cho Tâm: “Tới mày, đừng có phá bài tao thích nha.”

Tâm hát một bài sôi động, còn tôi ngồi im, cầm lon bia, mắt không rời Minh. Nó ngồi cạnh tôi, vai chạm vai, vô tư hát theo Tâm. Có lúc, nó quay sang, hỏi nhỏ: “Mày sao trầm thế? Không vui hả?”

“Vui mà,” tôi đáp, cố cười. Nhưng thật ra, tôi đang đấu tranh với chính mình. Tôi muốn kéo Minh ra ngoài, nói hết mọi thứ, nhưng tôi sợ. Sợ Minh sẽ nhìn tôi khác đi, sợ mất tình bạn này.

Hát được một lúc, Tâm đi vệ sinh, để lại tôi với Minh trong phòng. Ánh đèn mờ ảo, nhạc vẫn chạy nền. Minh quay sang, nhìn tôi: “Nam, mày thiệt không có gì giấu tao hả? Tao thấy mày lạ lắm.”

Tôi nuốt nước bọt, tim đập mạnh. “Tao… tao chỉ mệt chút thôi,” tôi nói, giọng lạc đi. Minh nhíu mày, đặt tay lên vai tôi: “Mày là bạn tao, có gì cứ nói. Tao không muốn mày giấu tao.”

Câu nói đó như một nhát dao. Bạn. Lại là bạn. Tôi muốn hét lên rằng tôi không chỉ muốn làm bạn, nhưng tôi chỉ gật đầu, cười gượng: “Ừ, tao biết. Cảm ơn mày.”

Minh nhìn tôi, ánh mắt sâu thẳm. Rồi nó làm một chuyện tôi không ngờ tới: nó nắm tay tôi, nhẹ thôi, nhưng đủ để tôi cảm nhận được hơi ấm từ tay nó. “Nam, tao coi mày như anh em. Mày có chuyện gì, tao sẽ luôn ở đây,” nó nói, giọng trầm.

Tôi không nói được gì, chỉ gật. Tay Minh vẫn nắm tay tôi, và trong khoảnh khắc đó, tôi tưởng như mọi thứ trên đời đều dừng lại. Tôi muốn giữ tay nó mãi, muốn nói rằng tôi thích nó, nhưng rồi Tâm quay lại, phá tan không khí. “Ê, tới lượt ai hát? Nam, mày thử đi!” Tâm nói, cười lớn.

Minh buông tay tôi, quay sang Tâm, cười như không có gì. Tôi ngồi đó, lòng rối bời. Cảm giác ấm áp từ tay Minh vẫn còn, nhưng tôi biết, nó chỉ là tình bạn. Hay là tôi đang tự lừa mình?

Hát xong, tụi tôi chia tay ở cửa quán. Tâm bắt xe về, còn Minh đề nghị chở tôi. Trên đường, gió đêm mát lạnh, tôi ngồi sau xe Minh, lòng nặng trĩu. “Mày vui không?” Minh hỏi, giọng vang lên trong tiếng gió.

“Vui,” tôi đáp, dù thật ra tôi chỉ muốn khóc. Minh không nói gì nữa, chỉ chạy xe, và tôi tự hỏi, liệu có ngày nào tôi đủ can đảm để nói ra không.

Về tới nhà, tôi nằm trên giường, mở điện thoại, thấy Minh vừa đăng một tấm ảnh lên Instagram: nó đứng ở quán karaoke, cười tươi, bên cạnh là Tâm. Caption ghi: “Tối vui, bạn tốt, đời đẹp.” Tôi nhìn tấm ảnh, thấy Tâm đứng gần Minh, vai kề vai, và lòng tôi lại nhói lên. Tôi tự nhủ, phải quên chuyện này đi, nhưng rồi tôi lại nhắn Minh: “Tối nay vui thiệt. Cảm ơn mày.”

Minh trả lời ngay: “Vui thì mai đi tiếp. Ngủ ngon nha.” Tôi đọc, mỉm cười, nhưng mắt cay cay. Minh ơi, mày có biết, tao đang thích mày đến mức nào không?

———————-

Series Navigation<< Người Bên Cạnh – Chương 2 – Khoảng cách gần by TieuLangQuan

Viết một bình luận