- Người Bên Cạnh – Chương 1 – Gặp Gỡ Lãng Mạn by TieuLangQuan
- Người Bên Cạnh – Chương 2 – Khoảng cách gần by TieuLangQuan
- Người Bên Cạnh Chương 3: Ánh Mắt Dò Xét by TieuLangQuan
- Người Bên Cạnh Chương 4: Dưới Ánh Đèn Mờ by TieuLangQuan
- Người Bên Cạnh Chương 6: Vết Nứt Sâu Hơn – by TieuLangQuan
- Người Bên Cạnh Chương 7: Điểm Gãy by TieuLangQuan
- Người Bên Cạnh Chương 8: Dưới Ánh Trăng Rằm by TieuLangQuan
- Người Bên Cạnh Chương 9: Lời Thú Nhận by TieuLangQuan
- Người Bên Cạnh Chương 10: Đối Mặt by TieuLangQuan
Người Bên Cạnh Chương 10: Đối Mặt by TieuLangQuan
Tôi ngồi trong phòng, nhìn tin nhắn của Minh: “Nam, tao sẽ nói chuyện với mẹ mày. Đừng bỏ tao.” Lời hứa của Minh như một tia hy vọng, nhưng cũng làm tôi sợ. Mẹ tôi đã ra tối hậu thư – một tuần để tôi “sửa đổi”, nếu không, bà sẽ không coi tôi là con. Mỗi lần nghĩ đến ánh mắt thất vọng của mẹ, tôi lại thấy nghẹn ngào. Tôi muốn tin Minh, muốn tin rằng nó sẽ đứng lên vì tôi, nhưng sau bao lần nó lùi bước, tôi không dám hy vọng quá nhiều.
Sáng hôm sau, tôi đi làm, nhưng tâm trí trôi dạt. Đồng nghiệp hỏi tôi có ổn không, tôi chỉ cười gượng, lảng tránh. Giữa giờ nghỉ trưa, điện thoại rung. Là Tâm. “Nam, gặp tao ở quán cà phê Nguyễn Trãi, 2 giờ chiều. Có chuyện cần nói.” Tôi do dự, nhưng cơn tức tối từ đêm cắm trại vẫn còn. Tâm đã phán xét tôi, đã gọi tôi là “không xứng”. Tôi muốn đối mặt, muốn biết cậu ta định làm gì.
Đúng 2 giờ, tôi đến quán. Tâm ngồi ở góc, cạnh Long. Cả hai nhìn tôi, ánh mắt lạnh lùng. Tôi kéo ghế, ngồi xuống, cố giữ bình tĩnh. “Mày muốn gì, Tâm?” Tôi hỏi thẳng, giọng cứng.
Tâm nhếch môi, nhìn tôi như nhìn một kẻ thua cuộc. “Nam, mày nên dừng lại đi. Minh nó rối lắm rồi. Mày chỉ làm nó khổ thêm thôi.” Giọng Tâm sắc như dao, làm tôi siết chặt tay dưới bàn.
“Khổ? Mày biết gì về tụi tao?” Tôi gắt, cố kìm cơn giận. “Mày thấy tụi tao trong hẻm, trong cánh đồng, rồi mày phán xét. Nhưng mày có hiểu tao yêu Minh thế nào không?”
Long chen vào, giọng bình tĩnh nhưng đầy ẩn ý: “Nam, mày yêu Minh, tụi tao hiểu. Nhưng Minh không chỉ có mày. Nó có bạn bè, có cuộc sống. Mày đang ép nó chọn, mày nghĩ nó sẽ hạnh phúc sao?”
Tôi sững người. Ép? Tôi chưa bao giờ muốn ép Minh. Tôi chỉ muốn nó yêu tôi, như tôi yêu nó. “Long, mày cũng thích Minh, đúng không?” Tôi hỏi, giọng run. Long im lặng, nhưng ánh mắt cậu ta đã nói lên tất cả. Tôi đứng dậy, không chịu nổi nữa. “Tụi mày muốn gì thì nói thẳng. Đừng xen vào chuyện của tao với Minh.”
Tâm đứng bật dậy, chỉ tay vào tôi: “Mày mới là người xen vào, Nam! Minh là bạn tao từ lâu, trước khi mày làm rối mọi thứ. Mày nghĩ mày là ai, làm Minh phải chọn giữa mày và tụi tao?”
Tôi muốn hét lên, muốn đấm vào mặt Tâm, nhưng tôi chỉ quay đi, chạy ra khỏi quán. Nước mắt chảy dài, không phải vì buồn, mà vì oan ức. Tại sao tôi yêu Minh lại là một cái tội? Tại sao tôi phải đấu tranh với cả thế giới chỉ để được ở bên người tôi yêu?
Tối đó, Minh đến nhà tôi. Tôi mở cửa, thấy nó đứng đó, mặc áo thun đen, mắt đỏ hoe như vừa khóc. “Nam, tao nói chuyện với mẹ mày rồi,” Minh nói, giọng khàn. “Tao… tao cố hết sức.”
Tôi kéo Minh vào nhà, đóng cửa, tim đập thình thịch. “Mày nói gì với mẹ tao?” Tôi hỏi, vừa hy vọng vừa sợ hãi.
Minh ngồi xuống sofa, tay siết chặt. “Tao nói tao yêu mày, rằng tụi mình nghiêm túc. Nhưng mẹ mày… bà không nghe. Bà bảo tao cút khỏi cuộc đời mày, rằng tao làm mày hư.” Minh nghẹn ngào, mắt lấp lánh nước. “Nam, tao xin lỗi. Tao không đủ sức.”
Tôi đứng im, cảm giác như cả thế giới sụp đổ. “Mày bỏ cuộc rồi, đúng không?” Tôi hỏi, giọng lạnh. Minh lắc đầu, nắm tay tôi: “Không, Nam. Tao không bỏ. Nhưng tao không biết làm sao để mẹ mày chấp nhận.”
Tôi nhìn Minh, thấy sự đau đớn trong mắt nó, nhưng cũng thấy sự yếu đuối. Tôi kéo Minh vào, ôm chặt nó, nước mắt trào ra. “Minh, tao không chịu nổi nữa. Mẹ tao, Tâm, Long – tất cả đều muốn chia cắt tụi mình. Mày có đủ can đảm để ở bên tao không?”
Minh không trả lời, chỉ ôm tôi chặt hơn. Rồi bất ngờ, nó hôn tôi, nụ hôn mãnh liệt, như muốn trút hết nỗi đau. Tôi đáp lại, tay siết chặt lưng Minh, cảm nhận hơi ấm của nó. Nhưng rồi, tiếng gõ cửa vang lên, cắt ngang mọi thứ. Là mẹ tôi.
“Nam, mở cửa ngay!” Mẹ hét lên từ bên ngoài. Minh buông tôi ra, mặt trắng bệch. Tôi mở cửa, mẹ bước vào, ánh mắt như muốn thiêu cháy cả hai. “Minh, tao bảo mày tránh xa con tao!” Mẹ gào lên, chỉ tay vào Minh. “Mày làm nó ra thế này, mày có biết không?”
“Mẹ, đủ rồi!” Tôi hét, đứng chắn trước Minh. “Con yêu Minh, và Minh yêu con. Mẹ không thể ép con sống theo cách mẹ muốn!”
Mẹ sững người, rồi tát tôi. Cái tát mạnh, làm má tôi nóng rát. “Con dám nói vậy với mẹ? Con muốn mẹ chết vì xấu hổ hả?” Mẹ khóc, giọng run. Minh nắm tay tôi, muốn nói gì đó, nhưng mẹ cắt lời: “Mày cút ngay, Minh! Đừng để tao thấy mày gần con tao nữa!”
Minh nhìn tôi, mắt đỏ hoe, rồi quay đi, bước ra khỏi nhà. Tôi muốn chạy theo, nhưng chân như chôn chặt. Mẹ đóng sầm cửa, nhìn tôi: “Nam, mẹ cho con một ngày. Nếu con không chấm dứt, mẹ sẽ gọi ba con về.” Ba tôi, người luôn nghiêm khắc hơn mẹ, là nỗi sợ lớn nhất của tôi.
Tôi chạy lên phòng, khóa cửa, nước mắt rơi không ngừng. Tôi nhắn Minh: “Mày bỏ tao thật sao?” Nhưng không có hồi âm. Cơn oan ức, tức tối trào lên, làm tôi muốn hét lên. Tôi yêu Minh, nhưng tại sao mọi thứ cứ chống lại tôi?
Một giờ sau, Minh gọi. “Nam, gặp tao ở công viên gần nhà mày. Tao cần nói.” Tôi chạy ra, tim đập thình thịch. Minh đứng dưới gốc cây, ánh đèn đường chiếu lên khuôn mặt nó, trông vừa mệt mỏi vừa quyết tâm.
“Nam, tao không bỏ mày,” Minh nói, nắm tay tôi. “Nhưng mẹ mày, Tâm, Long – tất cả làm tao rối. Tao muốn tụi mình bỏ đi, chỉ hai đứa, nhưng tao sợ mày sẽ mất gia đình.”
“Bỏ đi?” Tôi lặp lại, sững sờ. “Mày nói thật?”
Minh gật đầu, mắt lấp lánh. “Tao yêu mày, Nam. Tao không muốn mất mày. Nhưng mày có dám không?”
Tôi nhìn Minh, thấy tình yêu trong mắt nó, nhưng cũng thấy nỗi sợ. Tôi ôm Minh, nước mắt rơi trên vai nó. “Tao dám, Minh. Nhưng mày phải hứa, mày sẽ không bỏ tao nữa.”
Minh gật, hôn nhẹ lên trán tôi. “Tao hứa.” Nhưng trong lòng, tôi biết, mọi thứ vẫn chưa kết thúc. Mẹ tôi, Tâm, Long – họ sẽ không để chúng tôi yên.
————————