- Người Bên Cạnh – Chương 1 – Gặp Gỡ Lãng Mạn by TieuLangQuan
- Người Bên Cạnh – Chương 2 – Khoảng cách gần by TieuLangQuan
- Người Bên Cạnh Chương 3: Ánh Mắt Dò Xét by TieuLangQuan
- Người Bên Cạnh Chương 4: Dưới Ánh Đèn Mờ by TieuLangQuan
- Người Bên Cạnh Chương 6: Vết Nứt Sâu Hơn – by TieuLangQuan
- Người Bên Cạnh Chương 7: Điểm Gãy by TieuLangQuan
- Người Bên Cạnh Chương 8: Dưới Ánh Trăng Rằm by TieuLangQuan
- Người Bên Cạnh Chương 9: Lời Thú Nhận by TieuLangQuan
- Người Bên Cạnh Chương 10: Đối Mặt by TieuLangQuan
Người Bên Cạnh Chương 9: Lời Thú Nhận by TieuLangQuan
Tôi trở về nhà sau đêm cắm trại với trái tim tan nát. Minh không đuổi theo khi tôi bỏ chạy khỏi cánh đồng, và hình ảnh Tâm hét lên, ánh mắt khinh miệt của cậu ta, cùng sự im lặng của Minh, cứ ám ảnh tôi. Mẹ vẫn thức, chờ tôi ở phòng khách, ánh mắt bà đầy thất vọng. “Nam, mẹ không muốn nghe gì nữa. Con phải chọn: hoặc là sửa đổi, hoặc rời khỏi nhà này,” mẹ nói, giọng lạnh như băng. Tôi không trả lời, chỉ chạy lên phòng, khóa cửa, và nằm vật xuống giường. Nước mắt chảy dài, nhưng tôi không khóc thành tiếng. Tôi thấy oan ức, thấy mình như kẻ có tội chỉ vì yêu Minh.
Sáng hôm sau, tôi không đi làm. Tôi nằm trong phòng, điện thoại tắt nguồn, không muốn đối mặt với bất kỳ ai. Nhưng đến trưa, chuông cửa reo liên hồi. Tôi lết xuống, mở cửa, và sững người khi thấy Minh đứng đó, mắt đỏ hoe, tóc rối bù. “Nam, tao cần nói chuyện,” nó nói, giọng khàn, như vừa trải qua một đêm không ngủ.
“Mày còn muốn nói gì?” Tôi hỏi, giọng cay đắng. “Mày chọn Tâm rồi, đúng không? Mày để tao một mình trong hẻm, trong cánh đồng, giờ mày muốn gì nữa?”
Minh nắm tay tôi, kéo tôi vào trong, đóng cửa lại. “Nam, tao xin lỗi,” nó nói, mắt lấp lánh nước. “Tâm sốc, nhưng tao đã nói rõ với nó. Tao nói tao yêu mày. Tao không muốn mất mày.”
Tôi sững sờ, tim đập mạnh. “Mày nói thật?” Tôi hỏi, giọng run. Minh gật đầu, bước tới, ôm tôi thật chặt. “Tao sợ, Nam. Sợ Tâm, sợ Long, sợ cả thế giới. Nhưng tao sợ mất mày hơn.” Lời nói của Minh như một tia sáng, nhưng tôi vẫn thấy đau. “Vậy sao mày im lặng? Sao mày không đứng về phía tao?” Tôi hỏi, nước mắt trào ra.
Minh không trả lời, chỉ kéo tôi ngồi xuống sofa, tay nó siết chặt tay tôi. “Tao sai rồi, Nam. Tao hèn. Nhưng tao muốn sửa. Tao muốn ở bên mày.” Giọng nó nghẹn lại, và tôi thấy sự chân thành trong mắt nó. Tôi muốn giận, muốn hét lên, nhưng nhìn Minh, tôi chỉ muốn ôm nó, muốn tin rằng mọi thứ sẽ ổn.
Tôi kéo Minh vào, hôn nó, nụ hôn chậm rãi nhưng đầy cảm xúc. Minh đáp lại, môi nó ấm áp, hơi thở gấp gáp. Tôi đẩy Minh nằm xuống sofa, tay lướt qua áo nó, cởi từng nút, để lộ cơ thể nó dưới ánh sáng mờ ảo của căn phòng. Da Minh trắng mịn, cơ ngực căng lên theo từng nhịp thở. Tôi hôn lên cổ nó, môi lướt xuống xương quai xanh, cắn nhẹ, làm Minh rên khẽ, tay nó nắm chặt vai tôi. “Nam,” Minh thì thầm, giọng khàn, mắt lấp lánh khao khát.
Tôi tiếp tục, hôn xuống ngực Minh, môi chạm vào núm ngực nó, lưỡi nhẹ nhàng lướt qua, làm Minh run lên, cơ thể cong lên vì khoái cảm. “Nam, mày…” Minh thở gấp, tay luồn vào tóc tôi, kéo tôi sát hơn. Tôi cởi áo mình, để da chạm da, cảm nhận hơi ấm của Minh hòa quyện với tôi. Tay tôi lướt xuống eo Minh, luồn vào quần, chạm vào nơi nhạy cảm, cảm nhận sự cứng rắn của nó. Minh rên to hơn, tay siết chặt lưng tôi, móng tay cào nhẹ, để lại những vết đỏ.
“Minh, tao yêu mày,” tôi thì thầm, hôn xuống bụng nó, môi lướt qua từng cơ bắp, cảm nhận sự run rẩy của Minh. Tôi cởi quần Minh, để lộ cơ thể nó hoàn toàn. Minh kéo tôi lên, hôn tôi sâu hơn, lưỡi nó quấn lấy lưỡi tôi, ướt át và mãnh liệt. Tay nó lướt xuống ngực tôi, cắn nhẹ, làm tôi rên khẽ, cơ thể nóng ran. “Tao cũng yêu mày,” Minh thì thầm, giọng run, tay nó luồn xuống quần tôi, chạm vào tôi, làm tôi rùng mình vì khoái cảm.
Tôi đẩy Minh nằm ngửa, hôn xuống đùi nó, môi lướt qua làn da mịn màng, làm Minh thở gấp, tay nắm chặt sofa. Tôi tiếp tục, môi chạm vào nơi nhạy cảm nhất, làm Minh cong người, rên to, giọng gần như van xin. “Nam, đừng dừng,” nó thì thầm, mắt nhắm chặt, cơ thể run rẩy dưới tay tôi. Tôi cảm nhận được sự khao khát của Minh, sự chân thành trong từng nhịp thở, và tôi muốn hòa quyện vào nó, muốn giữ nó mãi mãi.
Nhưng rồi, chuông cửa reo vang, phá tan khoảnh khắc. Minh giật mình, đẩy tôi ra, vội chỉnh lại quần áo. “Ai vậy?” Nó hỏi, giọng hoảng loạn. Tôi đứng dậy, tim đập thình thịch, ra mở cửa. Là mẹ tôi, đứng đó, ánh mắt giận dữ. “Nam, mẹ biết con ở đây. Vào nhà ngay!” Mẹ gần như hét lên, nhìn Minh với ánh mắt đầy khinh miệt.
“Mẹ, con…” Tôi ngập ngừng, nhưng mẹ cắt lời. “Đủ rồi, Nam! Con làm mẹ thất vọng quá. Con với thằng này… mẹ không chấp nhận!” Mẹ quay đi, giọng nghẹn ngào. Minh đứng sau tôi, mặt trắng bệch, không nói được gì.
Tôi quay sang Minh, mắt cay xè. “Minh, mày nói mày yêu tao, vậy mày sẽ làm gì bây giờ?” Tôi hỏi, giọng run. Minh nhìn tôi, rồi nhìn mẹ tôi, nhưng lại im lặng. Sự im lặng đó như một nhát dao nữa, cắt sâu vào tim tôi.
“Tao về với mẹ,” tôi nói, giọng lạnh, dù lòng đau như xé. Tôi đi theo mẹ, để lại Minh đứng đó, mắt đỏ hoe. Trên đường về, mẹ không nói gì, nhưng tôi cảm nhận được sự thất vọng và đau đớn của bà. Tôi muốn giải thích, muốn nói rằng tôi yêu Minh, rằng tôi không làm gì sai, nhưng tôi biết mẹ sẽ không nghe.
Về tới nhà, mẹ khóa cửa, nhìn tôi: “Nam, mẹ cho con một tuần. Nếu con không chấm dứt với thằng Minh, mẹ sẽ không coi con là con nữa.” Lời nói của mẹ như một bản án, làm tôi nghẹn ngào. Tôi chạy lên phòng, đóng sầm cửa, nước mắt chảy dài. Tôi mở điện thoại, thấy tin nhắn từ Tâm: “Nam, mày nên buông Minh đi. Nó không thuộc về mày.” Tôi ném điện thoại vào tường, hét lên trong oan ức. Tại sao tôi yêu Minh lại là một cái tội?
Một lúc sau, Minh nhắn: “Nam, tao xin lỗi. Tao sẽ nói chuyện với mẹ mày. Đừng bỏ tao.” Tôi đọc, lòng vừa đau vừa hy vọng. Minh nói nó yêu tôi, nhưng liệu nó có đủ can đảm để đối mặt với mẹ tôi, với Tâm, với cả thế giới này? Tôi nhắm mắt, hình ảnh cơ thể Minh dưới tôi, hơi thở gấp gáp của nó, vẫn còn sống động. Nhưng giờ đây, tất cả chỉ như một giấc mơ, sẵn sàng tan vỡ bất cứ lúc nào.
—————————-