- Người Bên Cạnh – Chương 1 – Gặp Gỡ Lãng Mạn by TieuLangQuan
- Người Bên Cạnh – Chương 2 – Khoảng cách gần by TieuLangQuan
- Người Bên Cạnh Chương 3: Ánh Mắt Dò Xét by TieuLangQuan
- Người Bên Cạnh Chương 4: Dưới Ánh Đèn Mờ by TieuLangQuan
- Người Bên Cạnh Chương 6: Vết Nứt Sâu Hơn – by TieuLangQuan
- Người Bên Cạnh Chương 7: Điểm Gãy by TieuLangQuan
- Người Bên Cạnh Chương 8: Dưới Ánh Trăng Rằm by TieuLangQuan
- Người Bên Cạnh Chương 9: Lời Thú Nhận by TieuLangQuan
- Người Bên Cạnh Chương 10: Đối Mặt by TieuLangQuan
- Người Bên Cạnh Chương 11: Bùng Nổ by TieuLangQuan
- Người Bên Cạnh Chương 12: Lựa Chọn Dưới Ánh Đèn Đường by TieuLangQuan
- Người Bên Cạnh Ngoại Truyện: Dưới Ánh Lửa Đà Lạt by TieuLangQuan
Người Bên Cạnh Chương 11: Bùng Nổ by TieuLangQuan
Tôi ngồi trong phòng, nắm chặt điện thoại, đọc lại tin nhắn của Minh: “Tao hứa.” Lời hứa của Minh về việc cùng nhau bỏ đi làm tim tôi đập nhanh, nhưng cũng đầy sợ hãi. Bỏ đi nghĩa là rời xa mẹ, gia đình, và cả Sài Gòn – nơi tôi lớn lên. Tôi muốn tin Minh, muốn tin rằng tình yêu của chúng tôi đủ mạnh để vượt qua tất cả, nhưng sau bao lần Minh lùi bước, tôi vẫn thấy bất an.
Sáng hôm sau, tôi gặp Minh ở quán cà phê Nguyễn Trãi để bàn kế hoạch. Minh đến sớm, ngồi ở góc quen, mặc áo thun trắng, mắt đỏ hoe như không ngủ. “Nam, tao nghiêm túc,” Minh nói ngay khi tôi ngồi xuống. “Tao tìm được một chỗ ở Đà Lạt, một người quen cho thuê rẻ. Tụi mình có thể bắt đầu lại.” Giọng nó run, nhưng đầy quyết tâm.
“Đà Lạt?” Tôi lặp lại, sững sờ. “Mày chắc chứ, Minh? Mày sẵn sàng bỏ hết sao?” Tôi nhìn vào mắt nó, tìm kiếm sự chắc chắn.
Minh nắm tay tôi dưới bàn, siết chặt. “Tao chắc. Tao không muốn mất mày, Nam. Nhưng mày phải hứa, tụi mình sẽ cùng nhau đối mặt mọi thứ.” Tôi gật đầu, nước mắt chực trào. Tôi muốn ôm Minh, muốn nói rằng tôi sẽ đi đến tận cùng thế giới với nó, nhưng nỗi sợ vẫn bám lấy tôi.
Đột nhiên, điện thoại Minh rung. Nó mở ra, mặt tái mét. “Tâm nhắn,” Minh nói, đưa điện thoại cho tôi. Tin nhắn của Tâm ngắn gọn: “Minh, tao biết tụi mày định bỏ đi. Tao nói với mẹ Nam rồi. Mày nên suy nghĩ lại.” Tôi đọc, cảm giác như máu trong người ngừng chảy. Tâm. Lại là Tâm. Cậu ta đã phản bội chúng tôi.
“Minh, sao Tâm biết?” Tôi gắt, giọng run vì tức tối. Minh lắc đầu, mắt hoảng loạn. “Tao chỉ nói với một mình Tâm, tao nghĩ nó sẽ ủng hộ. Tao sai rồi, Nam.”
Tôi đứng bật dậy, muốn hét lên. “Mày tin Tâm hơn tao? Mày biết nó ghét tao, vậy mà mày vẫn kể?” Minh nắm tay tôi, kéo tôi ngồi xuống. “Nam, tao xin lỗi. Tao không nghĩ Tâm sẽ làm vậy. Tao sẽ nói chuyện với nó.”
Nhưng trước khi Minh kịp làm gì, mẹ tôi gọi. “Nam, về nhà ngay! Mẹ biết con với thằng Minh định làm gì. Con dám bỏ nhà, mẹ sẽ từ con!” Giọng mẹ qua điện thoại như một bản án, làm tôi run lên. Minh nhìn tôi, mắt đầy áy náy. “Nam, để tao đi với mày. Tao sẽ nói rõ với mẹ mày.”
Tôi lắc đầu, nước mắt chảy dài. “Không, Minh. Lần này tao phải tự đối mặt.” Nhưng Minh kiên quyết, nắm tay tôi. “Tụi mình cùng nhau, Nam. Tao không để mày một mình nữa.”
Chúng tôi về nhà tôi, nhưng mẹ không có đó. Chỉ có một mảnh giấy trên bàn: “Nam, mẹ đi gặp cô Lan. Con ở nhà, đừng đi đâu.” Tôi thở phào, nhưng cũng biết đây chỉ là sự tạm hoãn. Minh kéo tôi ngồi xuống sofa, ôm tôi chặt. “Nam, tao xin lỗi vì tất cả. Tao sẽ không để mày chịu đựng một mình nữa,” nó thì thầm, giọng nghẹn.
Tôi nhìn Minh, thấy sự chân thành trong mắt nó, và cơn tức tối tan biến, thay bằng khao khát. Tôi kéo Minh vào, hôn nó mãnh liệt, như muốn trút hết đau đớn, oan ức. Minh đáp lại, môi nó nóng bỏng, lưỡi quấn lấy lưỡi tôi, ướt át và đầy dục vọng. Tôi đẩy Minh nằm xuống sofa, cởi áo nó, để lộ cơ thể trắng mịn, cơ ngực căng lên theo từng nhịp thở. Tôi hôn xuống cổ Minh, cắn mạnh, làm nó rên to, tay siết chặt vai tôi. “Nam,” Minh thở gấp, mắt lấp lánh, “tao cần mày.”
Tôi lướt môi xuống ngực Minh, lưỡi chạm vào núm ngực, mút nhẹ, làm Minh cong người, rên khẽ, tay nắm tóc tôi. “Nam, đừng dừng,” nó thì thầm, giọng run vì khoái cảm. Tôi cởi quần Minh, để lộ cơ thể nó hoàn toàn, cứng rắn và nóng ran dưới tay tôi. Tay tôi lướt xuống đùi Minh, chạm vào nơi nhạy cảm, vuốt ve chậm rãi, làm Minh thở gấp, cơ thể run rẩy. “Mày… mày làm tao điên rồi,” Minh rên, kéo tôi lên, hôn tôi sâu hơn, lưỡi nó khám phá miệng cà phê của tôi, vị trà đào từ môi nó hòa quyện.
Tôi cởi áo mình, để da chạm da, cảm nhận hơi ấm của Minh ép sát. Minh lật tôi xuống, nằm đè lên tôi, môi nó lướt xuống ngực tôi, cắn mạnh, để lại những dấu đỏ. Tay nó luồn vào quần tôi, chạm vào nơi nhạy cảm, vuốt ve với nhịp điệu khiến tôi rên to, cơ thể cong lên vì khoái cảm. “Minh, tao yêu mày,” tôi thì thầm, tay cào nhẹ lưng nó, móng tay để lại những vết đỏ dài. Minh hôn xuống bụng tôi, lưỡi lướt qua từng cơ bắp, làm tôi run rẩy, khao khát bùng cháy.
Minh kéo quần tôi xuống, môi nó chạm vào nơi nhạy cảm nhất, lưỡi nhẹ nhàng khám phá, làm tôi rên lớn, tay nắm chặt tóc nó. “Minh, tao… tao không chịu nổi,” tôi thở gấp, cơ thể căng cứng. Minh ngẩng lên, mắt lấp lánh dục vọng, hôn tôi lần nữa, tay nó siết chặt hông tôi, như muốn hòa quyện hoàn toàn. “Tao muốn mày mãi, Nam,” Minh thì thầm, giọng khàn, cơ thể ép sát, nhịp thở hòa quyện.
Nhưng rồi, tiếng khóa cửa xoay vang lên. Mẹ tôi bước vào, cùng cô Lan, người hàng xóm. “Nam!” Mẹ hét lên, mắt mở to, sốc và giận dữ. Minh vội đứng dậy, chỉnh quần áo, mặt trắng bệch. Cô Lan quay đi, lẩm bẩm: “Trời ơi, sao lại thế này?”
“Mẹ, con xin lỗi,” tôi nói, vội kéo áo lên, nước mắt trào ra. “Nhưng con yêu Minh. Con không thể sống khác được.”
Mẹ run lên, chỉ tay vào Minh: “Mày, cút ngay khỏi nhà tao! Mày làm con tao ra thế này!” Minh nhìn tôi, mắt đỏ hoe, muốn nói gì đó, nhưng mẹ đẩy nó ra cửa. “Cút! Đừng bao giờ quay lại!”
Tôi hét lên: “Mẹ, dừng lại! Con yêu Minh, mẹ không thể ép con!” Mẹ tát tôi, cái tát thứ hai trong tuần, má tôi nóng rát. “Con muốn mẹ chết hả, Nam? Con muốn cả nhà này xấu hổ?” Mẹ khóc, giọng nghẹn.
Minh đứng ở cửa, nhìn tôi, rồi nói: “Nam, tao sẽ chờ mày. Đừng bỏ cuộc.” Rồi nó quay đi, để lại tôi với mẹ và cô Lan. Mẹ ngồi sụp xuống ghế, khóc nức nở. “Nam, mẹ không thể mất con. Nhưng con phải chọn: gia đình hay thằng đó.”
Tôi nhìn mẹ, lòng đau như xé. Tôi yêu Minh, nhưng tôi cũng không muốn mất mẹ. Tâm đã phản bội chúng tôi, mẹ không chấp nhận, và Minh, dù hứa sẽ chờ, vẫn làm tôi sợ rằng nó sẽ lại lùi bước. Tôi đứng đó, nước mắt rơi, oan ức và kịch tính như muốn nuốt chửng tôi.
———————————-