Huyền Vân Tiên Lộ Chương 9: Tâm Ma – by TieuLangQuan

Chương này là phần 9 trong tổng số 12 chương của truyện Huyền Vân Tiên Lộ - Phần 1 - by TieuLangQuan

Huyền Vân Tiên Lộ

Chương 9: Tâm Ma – by TieuLangQuan

Trần Vân, giờ đã 18 tuổi, ngồi xếp bằng trong một mật thất nhỏ gần Huyền Vân Động, mồ hôi lấm tấm trên trán. Hắn đang ở ngưỡng cửa của Trúc Cơ kỳ – một bước ngoặt lớn trên con đường tu tiên. Tu vi Luyện Khí tầng sáu của hắn, nhờ Huyền Âm Song Tu Công và những lần song tu với Lãnh Thiên Kỳ và Tần Hạo, đã đạt đến đỉnh phong. Nhưng để đột phá, hắn phải đối mặt với tâm ma – kẻ thù vô hình trong tâm trí, nơi những nỗi sợ và dục vọng sâu kín nhất trỗi dậy.

Ngọc giản trong túi áo rung nhẹ, như muốn nhắc nhở hắn về bí cảnh Huyền Vân sắp mở. Nhưng giờ đây, Trần Vân không thể phân tâm. Hắn vận chuyển linh khí, cố gắng giữ tâm trí tĩnh lặng, nhưng hình ảnh Lãnh Thiên Kỳ và Tần Hạo cứ lướt qua, từ ánh mắt đỏ rực của Thiên Kỳ đến nụ cười phóng khoáng của Tần Hạo. Những khoảnh khắc đam mê trong hang động, những cái chạm cháy bỏng, khiến trái tim hắn rối bời. Hắn biết, tình cảm mãnh liệt này có thể trở thành tâm ma lớn nhất của hắn.

Cánh cửa mật thất khẽ mở, Lãnh Thiên Kỳ bước vào, áo trắng phất phơ, khí chất lạnh lùng nhưng ánh mắt đầy quan tâm. Theo sau là Tần Hạo, nụ cười rạng rỡ như ánh mặt trời. “Tiểu Vân, ngươi không thể đột phá một mình,” Tần Hạo nói, giọng trêu đùa nhưng mang theo sự nghiêm túc. “Tâm ma không dễ vượt qua, nhất là khi ngươi đang vướng vào… chúng ta.”

Thiên Kỳ ngồi xuống trước mặt Trần Vân, nắm lấy tay hắn. “Ngươi sợ điều gì?” Hắn hỏi, giọng trầm thấp, như xuyên thấu tâm can. Trần Vân ngập ngừng, ánh mắt né tránh. “Ta sợ… ta không xứng với các ngươi. Ta sợ nếu tông môn phát hiện, các ngươi sẽ vì ta mà gặp nguy hiểm.”

Thiên Kỳ cau mày, kéo Trần Vân sát lại, môi hắn lướt qua trán hắn. “Ngươi là chìa khóa của chúng ta, không chỉ trong song tu mà còn trong lòng ta.” Tần Hạo, ngồi phía sau, ôm lấy eo Trần Vân, thì thầm: “Tiểu Vân, đừng tự làm khó mình. Chúng ta ở đây vì ngươi, và chúng ta sẽ cùng nhau vượt qua tâm ma.”

Cả ba quyết định dùng Huyền Âm Song Tu Công để giúp Trần Vân đối mặt với tâm ma. Họ ngồi thành vòng tròn, tay chạm nhau, vận chuyển linh khí theo mô hình công pháp. Linh khí từ Huyền Âm Thể của Thiên Kỳ và Hỏa Linh Thể của Tần Hạo chảy vào cơ thể Trần Vân, tạo thành một dòng chảy nóng lạnh giao thoa. Nhưng khi tâm trí hắn chìm vào hư không, tâm ma xuất hiện.

Trong không gian mờ ảo, Trần Vân thấy mình đứng giữa Huyền Vân Điện, bị các trưởng lão và chưởng môn chỉ trích. “Ngươi dám luyện cấm thuật, dám kéo hai thiên tài xuống vũng bùn!” Giọng chưởng môn vang lên như sấm. Lãnh Thiên Kỳ và Tần Hạo bị trói chặt, ánh mắt đau đớn nhìn hắn. “Tất cả là tại ngươi,” Lưu Phong cười nham hiểm, thanh kiếm trong tay hắn kề sát cổ Thiên Kỳ.

Trần Vân hét lên, tim như bị bóp nghẹt. Nhưng một bàn tay lạnh buốt nắm lấy tay hắn, kéo hắn ra khỏi ảo cảnh. Lãnh Thiên Kỳ, trong không gian tâm thức, đứng trước hắn, ánh mắt đỏ rực. “Đừng sợ. Ta ở đây.” Tần Hạo xuất hiện bên cạnh, nụ cười phóng khoáng. “Tiểu Vân, ngươi mạnh mẽ hơn ngươi nghĩ. Cùng chúng ta đối mặt.”

Cả ba hòa quyện trong không gian tâm thức, linh hồn như giao thoa. Thiên Kỳ hôn Trần Vân, nụ hôn sâu và mãnh liệt, như muốn xua tan mọi nỗi sợ. Tần Hạo, đứng sau, lướt tay qua cơ thể Trần Vân, khơi dậy ngọn lửa dục vọng. “Thả lỏng, Tiểu Vân,” Tần Hạo thì thầm, giọng khàn đục. “Tâm ma chỉ mạnh khi ngươi sợ nó.”

Không khí trong mật thất trở nên nóng bỏng, dù chỉ là sự giao thoa linh hồn. Thiên Kỳ cởi áo Trần Vân, để lộ làn da ngăm đen nhưng săn chắc. Hắn lướt môi xuống cổ, ngực, rồi thấp hơn, khiến Trần Vân rên khẽ, âm thanh vang vọng trong không gian tĩnh lặng. Tần Hạo, với bàn tay mạnh mẽ, khám phá những nơi nhạy cảm nhất, mỗi cái chạm đều như điện giật. Ba người quấn lấy nhau, cơ thể và linh hồn hòa quyện trong một vũ điệu đam mê.

Trong tâm thức, hình ảnh Lưu Phong và chưởng môn tan biến, thay vào đó là ánh sáng rực rỡ của linh khí. Trần Vân cảm nhận được sự gắn kết sâu sắc với Thiên Kỳ và Tần Hạo, như thể linh hồn họ đã trở thành một. “Các ngươi… là tất cả của ta,” hắn thì thầm, giọng run run vì khoái cảm và cảm xúc.

Khi khoái cảm đạt đỉnh, một luồng linh khí mạnh mẽ bùng nổ, phá tan tâm ma. Trần Vân mở mắt trong mật thất, cảm nhận linh khí trong cơ thể cuộn trào. Hắn đã đột phá Trúc Cơ kỳ, cơ thể nhẹ nhàng hơn, linh thức mở rộng. Thiên Kỳ và Tần Hạo, ngồi hai bên, cũng cảm nhận được tu vi tăng tiến nhờ sự giao thoa linh hồn.

Cả ba nằm trên nền đá, hơi thở gấp gáp. Trần Vân, vẫn còn mơ màng, tựa vào ngực Thiên Kỳ, trong khi Tần Hạo vuốt tóc hắn. “Tiểu Vân, ngươi làm ta tự hào,” Tần Hạo nói, giọng trêu đùa nhưng ánh mắt đầy yêu thương. Thiên Kỳ hừ nhẹ, kéo Trần Vân sát hơn. “Hắn là của chúng ta. Không ai được phép cướp đi.”

Trần Vân đỏ mặt, không đáp. Hắn biết, sự đột phá này không chỉ là bước ngoặt trong tu luyện, mà còn là minh chứng cho mối quan hệ giữa ba người. Nhưng khi cả ba rời mật thất, một bóng người xuất hiện trong bóng tối – Lưu Phong, với nụ cười nham hiểm. “Trúc Cơ kỳ? Ngươi tiến bộ nhanh thật, Trần Vân. Nhưng ngươi nghĩ mình có thể giấu được cấm thuật mãi sao?”

Thiên Kỳ bước tới, kiếm khí bùng lên, nhưng Trần Vân nắm tay hắn, lắc đầu. “Đừng. Hắn muốn khiêu khích chúng ta.” Tần Hạo cười lớn, vỗ vai Trần Vân. “Tiểu Vân, ngươi đúng là trưởng thành rồi. Nhưng Lưu Phong, nếu ngươi dám động đến hắn, ta sẽ thiêu ngươi thành tro.”

Lưu Phong hừ lạnh, quay đi, nhưng ánh mắt hắn khiến Trần Vân lạnh sống lưng. Hắn biết, Lưu Phong không hành động một mình. Ngọc giản trong túi áo rung lên, hiển thị một dòng chữ mới: “Bí cảnh Huyền Vân, nơi chôn giấu cấm thuật và sự thật về Huyền Âm Thể.” Hắn giật mình, cảm giác như mọi thứ đang dẫn hắn đến một bí mật lớn hơn.

Đêm đó, Trần Vân ngồi dưới ánh trăng, ngọc giản trong tay. Hắn nghĩ về Thiên Kỳ, người luôn bảo vệ hắn bằng sự lạnh lùng nhưng đầy yêu thương, và Tần Hạo, người luôn che chở bằng nụ cười phóng khoáng. Mối quan hệ này không chỉ là song tu, mà còn là một sợi dây gắn kết trái tim họ. Nhưng con đường tu tiên đầy nguy hiểm, và bí mật của Huyền Vân Tông đang dần lộ diện. Trần Vân nắm chặt ngọc giản, quyết tâm đối mặt với mọi thử thách, cùng hai người đàn ông đã trở thành một phần không thể thiếu trong cuộc đời hắn.

Huyền Vân Tông, dưới ánh trăng, vẫn chìm trong sương mù bí ẩn. Con đường tu tiên của Trần Vân, giờ đây, không chỉ là hành trình tìm trường sinh, mà còn là hành trình bảo vệ những người hắn yêu thương.

Series Navigation<< Huyền Vân Tiên Lộ Chương 8: Kẻ Thù Trong Bóng Tối – by TieuLangQuanHuyền Vân Tiên Lộ Chương 10: Đại Hội Tông Môn by TieuLangQuan >>

Viết một bình luận