- Huyền Vân Tiên Lộ – Chương 1: Cơ Duyên Dưới Huyền Vân – by TieuLangQuan
- Huyền Vân Tiên Lộ Chương 2: Huyền Vân Động – by TieuLangQuan
- Huyền Vân Tiên Lộ Chương 3: Thử Thách Đầu Tiên – by TieuLangQuan
- Huyền Vân Tiên Lộ Chương 4: Bí Mật Tông Môn – by TieuLangQuan
- Huyền Vân Tiên Lộ Chương 5: Hắc Vân Cốc – by TieuLangQuan
- Huyền Vân Tiên Lộ Chương 6: Định Tâm – by TieuLangQuan
- Huyền Vân Tiên Lộ Chương 7: Bí Ẩn Ngọc Giản – by TieuLangQuan
- Huyền Vân Tiên Lộ Chương 8: Kẻ Thù Trong Bóng Tối – by TieuLangQuan
- Huyền Vân Tiên Lộ Chương 9: Tâm Ma – by TieuLangQuan
- Huyền Vân Tiên Lộ Chương 10: Đại Hội Tông Môn by TieuLangQuan
- Huyền Vân Tiên Lộ Chương 11: Đối Đầu Kẻ Thù by TieuLangQuan
- Huyền Vân Tiên Lộ Chương 12: Lời Thề Dưới Huyền Vân by TieuLangQuan
Huyền Vân Tiên Lộ
Chương 12: Lời Thề Dưới Huyền Vân
by TieuLangQuan
Trần Vân, 18 tuổi, đứng trên đỉnh Huyền Vân Phong, nơi sương mù dày đặc bao phủ, linh khí cuộn trào như sóng. Gió lạnh thổi qua, làm tung bay mái tóc đen của hắn, nhưng ánh mắt hắn sáng ngời quyết tâm. Ngọc giản trong tay rung lên dữ dội, hiển thị hình ảnh cánh cổng bí cảnh Huyền Vân, kèm dòng chữ: “Bí cảnh mở, định mệnh bắt đầu.” Sau trận chiến với tu sĩ Hắc Vân Tông và tiết lộ về quá khứ của Lãnh Thiên Kỳ, Trần Vân biết, con đường tu tiên của hắn không chỉ là hành trình cá nhân, mà còn là sứ mệnh bảo vệ những người hắn yêu thương.
Lãnh Thiên Kỳ, cũng 18 tuổi, đứng bên trái, áo trắng phất phơ, ánh mắt đỏ rực như ngọn lửa ẩn trong băng giá. Tần Hạo, với nụ cười phóng khoáng và cây thương lửa dựa vai, đứng bên phải. “Tiểu Vân, ngươi trông nghiêm túc quá,” Tần Hạo trêu, bàn tay vỗ nhẹ vào lưng Trần Vân, cố ý lướt xuống eo, khiến hắn đỏ mặt. Thiên Kỳ hừ nhẹ, kéo Trần Vân sát mình. “Đừng để hắn làm ngươi phân tâm,” hắn nói, giọng trầm thấp, nhưng ánh mắt lại đầy yêu thương.
Hôm nay, cả ba trốn khỏi sự giám sát của tông môn để bí mật luyện tập Huyền Âm Song Tu Công, chuẩn bị cho bí cảnh sắp mở. Lưu Phong và thế lực đứng sau hắn – có thể là Hắc Vân Tông hoặc một trưởng lão trong Huyền Vân Tông – đang theo dõi họ sát sao. Trần Vân nắm chặt ngọc giản, lòng tràn đầy lo lắng nhưng cũng đầy quyết tâm. “Chúng ta phải vào bí cảnh,” hắn nói, giọng kiên định. “Đó là cách duy nhất để tìm sự thật về Huyền Âm Thể và bảo vật cổ.”
Thiên Kỳ nắm tay hắn, ánh mắt đỏ rực. “Ta đã mất gia tộc vì Huyền Âm Thể. Ta không muốn mất thêm ngươi.” Tần Hạo gật đầu, ánh mắt sắc bén. “Tiểu Vân, Thiên Kỳ, chúng ta là một. Dù bí cảnh có là địa ngục, ta sẽ thiêu sạch mọi thứ cản đường.”
Cả ba tìm một hang động nhỏ trên Huyền Vân Phong, nơi linh khí thanh tịnh và có trận pháp che giấu. Dưới ánh sáng mờ ảo của ngọc bích, họ ngồi thành vòng tròn, vận chuyển Huyền Âm Song Tu Công. Linh khí từ Huyền Âm Thể của Thiên Kỳ và Hỏa Linh Thể của Tần Hạo chảy vào cơ thể Trần Vân, tạo thành một dòng chảy nóng lạnh giao thoa. Nhưng hôm nay, họ không chỉ luyện công – họ muốn lập một lời thề, gắn bó vĩnh cửu, bất chấp mọi cấm kỵ của tông môn.
Trần Vân mở mắt, nhìn Thiên Kỳ và Tần Hạo. “Ta thề, dù thiên kiếp hay kẻ thù, ta sẽ không rời xa các ngươi,” hắn nói, giọng run run nhưng đầy quyết tâm. Thiên Kỳ nắm tay hắn, ánh mắt dịu dàng hiếm thấy. “Ta thề, dù cả thiên địa chống lại, ta sẽ bảo vệ ngươi.” Tần Hạo cười lớn, ôm cả hai vào lòng. “Ta thề, dù thế giới có sụp đổ, ta sẽ luôn làm các ngươi cười.”
Lời thề vang vọng trong hang động, linh khí cuộn trào như chứng giám. Không khí trở nên nóng bỏng, không chỉ vì linh khí mà còn vì cảm xúc mãnh liệt. Thiên Kỳ kéo Trần Vân vào lòng, hôn hắn sâu, lưỡi quấn quýt, khơi dậy ngọn lửa trong cơ thể hắn. Tần Hạo, đứng sau, cởi áo Trần Vân, để lộ làn da ngăm đen nhưng săn chắc. “Tiểu Vân, chúng ta ăn mừng lời thề, được chứ?” Hắn thì thầm, giọng khàn đục, lướt môi xuống cổ Trần Vân, khiến hắn rên khẽ.
Ba người quấn lấy nhau, cơ thể hòa quyện trong một vũ điệu đam mê. Thiên Kỳ dẫn dắt, môi hắn lần xuống ngực Trần Vân, trong khi Tần Hạo khám phá những nơi nhạy cảm hơn, mỗi cái chạm đều như điện giật. Trần Vân, giữa hai người, cảm nhận được sự mãnh liệt từ Thiên Kỳ – lạnh lùng nhưng đầy chiếm hữu – và Tần Hạo – phóng khoáng nhưng không kém phần mãnh liệt. Âm thanh rên rỉ vang vọng trong hang động, hòa cùng linh khí thanh tịnh. “Các ngươi… là tất cả của ta,” Trần Vân thở hổn hển, ánh mắt sáng lên, đầy khao khát và yêu thương.
Khi khoái cảm đạt đỉnh, một luồng linh khí mạnh mẽ bùng nổ, củng cố tu vi của cả ba. Trần Vân cảm nhận được sự gắn kết sâu sắc, không chỉ là thể xác mà còn là linh hồn. Họ nằm trên nền đá, hơi thở gấp gáp. Trần Vân tựa vào ngực Thiên Kỳ, trong khi Tần Hạo vuốt tóc hắn. “Tiểu Vân, ngươi đúng là bảo bối của chúng ta,” Tần Hạo cười, giọng trêu đùa. Thiên Kỳ hừ nhẹ, kéo Trần Vân sát hơn. “Hắn là của ta. Và của ngươi,” hắn bổ sung, ánh mắt phức tạp nhưng đầy yêu thương.
Nhưng khoảnh khắc yên bình bị phá vỡ khi ngọc giản trong túi Trần Vân rung lên dữ dội, hiển thị một hình ảnh mới: một cung điện cổ trong bí cảnh, với dòng chữ: “Huyền Vân bí cảnh, nơi chôn giấu bí mật của tông môn và Huyền Âm Thể.” Trần Vân giật mình, chia sẻ với Thiên Kỳ và Tần Hạo. “Bí cảnh không chỉ có bảo vật,” hắn nói, giọng trầm xuống. “Nó còn liên quan đến nguồn gốc của Huyền Vân Tông.”
Thiên Kỳ cau mày, ánh mắt đỏ rực. “Huyền Vân Tông từng là nơi bảo vệ Huyền Âm Thể, nhưng giờ đây, một số trưởng lão đã phản bội, cấu kết với Hắc Vân Tông.” Tần Hạo gật đầu, ánh mắt sắc bén. “Lưu Phong là con cờ của họ. Chúng ta phải vào bí cảnh trước khi họ tìm được bảo vật.”
Khi cả ba rời hang động, một bóng người xuất hiện trong sương mù – không phải Lưu Phong, mà là một trưởng lão bí ẩn, áo đen che mặt. “Ngọc giản trong tay ngươi,” hắn nói, giọng lạnh lùng. “Giao nó ra, hoặc cả ba sẽ chết.” Thiên Kỳ giơ kiếm, kiếm khí bùng nổ, trong khi Tần Hạo phóng ngọn lửa từ cây thương. Trần Vân, đứng giữa, vận linh khí Trúc Cơ kỳ, sẵn sàng chiến đấu.
Trận chiến diễn ra chớp nhoáng, nhưng trưởng lão áo đen quá mạnh, tu vi Kim Đan sơ kỳ. Cả ba phối hợp ăn ý, nhưng vẫn rơi vào thế yếu. Đúng lúc đó, một luồng kiếm khí từ xa phóng tới, đẩy lùi trưởng lão. Một lão giả râu trắng xuất hiện – chính là Vương Thanh, sư huynh ở Linh Thư Các. “Trần Vân, mang ngọc giản rời khỏi đây!” Lão hét lên, đối đầu với trưởng lão áo đen.
Cả ba nắm cơ hội, chạy về tông môn, lòng đầy nghi ngờ. “Vương Thanh… sao lại giúp chúng ta?” Trần Vân thở hổn hển. Thiên Kỳ nắm tay hắn, ánh mắt kiên định. “Huyền Vân Tông không chỉ có kẻ thù. Nhưng chúng ta phải cẩn thận.” Tần Hạo gật đầu, nụ cười vẫn phóng khoáng. “Tiểu Vân, bí cảnh sắp mở. Chúng ta sẽ tìm sự thật, và ta sẽ thiêu sạch mọi kẻ dám cản đường.”
Đêm đó, Trần Vân ngồi dưới ánh trăng, ngọc giản trong tay. Hắn nghĩ về lời thề với Thiên Kỳ và Tần Hạo, về tình yêu mãnh liệt nhưng đầy cấm kỵ. Bí cảnh Huyền Vân sẽ là thử thách lớn nhất, không chỉ với tu vi mà còn với trái tim họ. Hắn nắm chặt ngọc giản, lòng tràn đầy quyết tâm. Huyền Vân Tông, dưới ánh trăng, vẫn chìm trong sương mù bí ẩn. Con đường tu tiên của Trần Vân, giờ đây, không chỉ là hành trình tìm trường sinh, mà còn là hành trình bảo vệ tình yêu và khám phá sự thật.