Dòng ký ức thời gian – Chap 22: bữa tiệc

Truyện gay: Dòng ký ức thời gian – Chap 22: bữa tiệc

Các bạn đọc và cho ý kiến nhé

không thể nào, mình chỉ muốn trả ơn thôi. Có thể có tình cảm nhưng không thể là yêu được những dòng suy nghĩ vẫn vơ bay vòng vòng trong đầu. Tay nắm chặt mặt dây chuyền bạc.

Phong tự nhủ mỗi lần tới nhà Lâm nhưng lại không muốn gặp. Khi phát hiện cậu là em của bạn – Văn Thổ, Lâm đối xử thân thiết hơn trước. Mỗi lần giáp mặt Lâm, tim đập nhanh cậu hay nhìn trộm đôi môi kia.

– quả đào nhỏ, cậu bị bệnh hay sao mặt đỏ thế kia.

Mỗi lần Lan gọi qua, cậu gặp Lâm là tâm trí loạn lên nên cậu ít qua dần.

Nhịp sống vẫn tiếp diễn, Lan đi học thêm hè nên ít gặp tức ít qua gặp Lâm, vết thương ở tay phải của Lâm sắp lành nên lịch đi làm cũng nhiều như trước. Còn Phong cũng vậy, với năng nổ cậu bắt đầu trở thành đầu bếp nấu nhưng những món ăn đơn giản.

Cuối hè, Phong cũng sắp tiến vào học kỳ thứ 3, năm học thứ 2. Cậu xin anh quản lý, người đưa vào làm theo lời giới thiệu của anh Minh, cậu xin khi đi học được làm vừa học vừa làm nhưng chưa được trả lời.

– anh Phong, giúp em với tới đây mau lên.

Chiều tối Phong đang đi mua ít sách nấu ăn về xem, gặp cú điện thoại của Lan.

– có chuyện gì hả Lan. Lan.. Lan ..

bíp, bíp bên kia điện thoại tắt cái rụp. Phong hoảng hốt chạy sang nhà Lan. Ấn tượng đầu tiên mới vô nhà là mùi cháy khét từ bếp xông ra.

– Lan, em có sao không ?. Phong lao vào bếp xem thế nào.

– khụ, khụ. Em không sao. Tay Lan cầm cái xèng chỉ vào chảo.

Một con cá nằm giữa chảo, chỉ lạ là nó đang cháy đen. ‘ pó tay cô nàng’ đánh nhau thì giỏi còn nấu ăn phải bái dài.

– em định làm gì vậy, Lan?

– hôm nay anh Lâm thăng chức, ảnh bảo em mua đồ ăn nấu sẵn về ảnh đãi đồng nghiệp ghé qua. Nhưng ….

– nhưng sao…

– hì, em mãi chơi quên mất nên mấy quán nghỉ hết trơn, em chạy vào siêu thị mua đồ, 1 số phải nấu nhưng mà ..hìhì.

– hiểu rồi. Cậu nén cười. Nhưng có khoảng bao nhiêu người, em biết không ?

– ảnh mới gọi khoảng 10 người gì đó.

Quay đầu nhìn lượng đồ ăn mua chắc không đủ hơn nữa cháy mất 1 phần. Cậu lắc đầu ” không đủ đâu, để anh đi chợ thêm cho, ở nhà dọn bỏ mấy đồ bị cháy đi, anh về nấu cho”

Phong chạy ra chợ muộn, may vẫn còn đồ mua về nấu. Vì tiệc này là cho Lâm nên cậu chọn rất kỹ về nấu. Khi quay lại khu nhà bếp nhà Lâm, hầu như là tất cả do cậu nấu, còn cô nàng siêu hậu đậu Ngọc Lan phụ đụng đâu hư đó nên cậu nhờ nàng ngồi tại chỗ.

phù Phong đặt quả ớt đỏ tỉa lên món ăn cuối cùng.

– wow, nhìn đẹp quá. Lan bốc miếng nấm bỏ vào mồm. Oh, wo ngon ghê.

– xong rồi, anh về nha. Phong không muốn gặp Lâm nên về sớm.

– anh không ở lại chúc mừng anh Lâm sao.

– toàn bạn anh Lâm ở lại không tiện lắm. Cậu bịa ra lý do.

– anh Phongggg…. Giọng ngọt sớt của Lan làm cậu cảnh giác. Anh giúp thì giúp cho trót đi. Cầm tay cậu lắc lắc. Em không thích mấy người đó, lại có hẹn với mấy bạn gái rồi, anh ở lại đây nha.

Chưa kịp lấy lý do từ chối, Lan chạy lên lầu thay đồ chạy xuống, hôn má cậu ” chụt”-” anh Phong là nhất” rồi phóng ra ngoài để 1 mình cậu ở lại.

Chưa hỏi khi nào tiệc bắt đầu, trong nhà cậu bắt đầu nghỉ vẩn vơ nên để khỏi nghỉ lung tung cậu không cần hỏi ý chủ nhà, cậu bắt đầu dọn dẹp nhà cửa từ trên xuống dưới từ trong ra ngoài. Phong dừng lại phòng của Lâm, ” đã dọn thì dọn cho hết”, Phong treo, xếp những đồ bừa bãi trong phòng.

Đồ cuối cùng cậu xếp lại chính là chiếc áo Lâm mặc tiếp anh ba – Văn Thổ của cậu cũng chính là hôm cậu không làm chủ được hôn trộm Lâm. Phong mang nó lên không nghĩ nhiều đưa lên mũi ngửi, cái mùi sao thật lạ nhưng thật thích thú, đam mê.

Tiếng xe dừng ngoài cổng, ” chắc anh Lâm đã về” cậu chạy ra khỏi phòng.

– sao cậu lại ở đây, bé Lan đâu? Lâm nhìn ngó xung quanh.

Phong thật thà kể lại gần tất cả, Lâm không nói gì. ” mà sao cậu cầm chiếc áo của tôi?”

– ” à, ..em rãnh dọn ít đồ cho gọn ấy mà”. Cậu đưa áo lại cho Lâm.

– con bé này ỷ lại vào cậu quá rồi.

– vậy em về nha, chúc mừng anh thăng chức. Cậu cười nói với Lâm.

– cậu đã tốn sức nấu cho tôi bữa tiệc, vậy ở lại chúc mừng tôi luôn đi.

Cậu định từ chối nhưng trong cậu phản bội cậu khi lần thứ 2 thấy nụ cười rạng rỡ trên khuôn mặt của Lâm.

——————–

Thuộc truyện: Dòng ký ức thời gian

Viết một bình luận