Dòng ký ức thời gian – Chap 37: Từ bỏ tình yêu

Truyện gay: Dòng ký ức thời gian – Chap 37: Từ bỏ tình yêu

Các bạn đọc và cho ý kiến nhé

Thứ đầu tiên Phong nhận ra là mùi thuốc sát trùng của bệnh viện, nhận thứ gì đó dính vào người cậu, đụng vào lại thấy đau đau.

– ứ, đau quá. Ngực Phong đau nhói khiến cậu rên rĩ.

– nó tỉnh rồi ông nó ơi. Giọng xúc động của 1 người đàn bà.

Mắt cậu hé mở, bị chói do ánh sáng chíu vào vào. Cậu nhận ra người đàn bà đang ngồi cạnh giường bệnh của cậu, nước mắt chảy ra từ khóe mắt.

– mẹ.. Bà Ngọc Kim, mẹ cậu ngồi khóc nhìn cậu.

– híc hic, đứa con tội nghiệp của mẹ. May con đã tỉnh dậy.

Người đàn ông to lớn, giọng trầm ấm, tóc râm pha hai màu đen và trắng bạc, đứng sau lưng bà Kim. Có đôi mắt vô cùng tinh anh chứa đầy lo lắng.

– con nó tỉnh dậy rồi, bà đừng lo nữa.

– ba.. Phong hướng mắt về phía cha cậu ông ‘ Mộc Điền’.

– sao con dại dột vậy con, sao con để ba mẹ lo lắng đến nỗi này hả con. Ông Điền nén lòng không nổi phải trách đứa con.

– con..con.. xin lỗi ba má. Cậu chịu không nổi khi thấy giọt nước mắt trên khuôn mặt già nua của cha mẹ cậu, nước mắt cậu trào ra. Phong muốn ôm vào lòng cha mẹ mà khóc thỏa lòng, nhưng vết thương trên ngực lại ứa máu ra. ” ư ..ư”

– coi chừng vết thương nghe con. Bà Kim gạt nước mắt đỡ cậu nằm xuống.

Ông Điền nói vợ ” nó không sao rồi, bác sỹ nói để nó nghỉ ngơi mà”. Cậu cũng thấy buồn ngủ nên dần dần ngủ thiếp đi.

****-****

Khi cậu tỉnh táo hơn cậu nhận ra cậu đã nằm gần 1 tuần trong phòng chăm sóc đặc biệt của bệnh viện. Cha mẹ cậu không nói tình hình bệnh án cho cậu biết nên đành hỏi bác sỹ chăm sóc

– cậu là rất may mắn đó nha. Con dao đó chỉ lệch 1 tí là cậu bỏ mạng rồi. Đã thế nhóm máu của cậu thuộc máu hiếm chỉ người thân của nhau mới có. may anh bạn cùng đưa cậu vào bệnh viện cũng nhóm máu B âm ( B-).

Ngoài cha mẹ cậu thay nhau vào viện chăm sóc cậu thì bạn cậu, Đông có vào thăm 1-2 lần, anh Quân đại diện đồng nghiệp thăm cậu 1 lần. Chú Hưng cũng có vài lần. Người thăm nhiều nhất là Trung, hầu như ngày nào cũng vô nhưng tâm trạng của Trung lại rất lạ. Trong tâm thức cậu, người cậu muốn gặp lại không thấy.

Có chuyển biến tốt nên Bác sỹ chăm sóc cậu cho phép chuyển sang phòng bệnh thường nên người thăm dễ dàng hơn.

– Phong con, con phải biết ơn anh Trung đã giúp đỡ mình khi khó khăn nha con. Bà Kim vừa cắt cam vừa nói với cậu.

Cha mẹ cậu vừa nhận được tin cậu bị nạn, ông bà sắp xếp đồ đi Cần Thơ ngay, tới nơi đi thẳng tới bệnh viện nơi cậu đang cấp cứu, cha mẹ cậu gặp Trung. Biết là cha mẹ cậu nên giúp đỡ đưa họ về nhà anh để tiện chăm sóc cậu.

– cô không cần khách sáo đâu, Phong là người yê…em con rất quý, con coi Phong như em ruột vậy. Trung nói lịch sự với mẹ cậu.

– con cô mà được như con thì đỡ rồi, 2 thằng đi biệt tăm biệt tích còn thằng thì toàn việc phải lo lắng. Bà Kim cắt cam đưa cho 2 đứa ăn.

Trung nhận cam từ tay bà Kim nói ” con cũng gây sự hoài nên ba mẹ con chịu không nổi nên sang ngoại sống” anh cũng cười cười giỡn giỡn.

Nói chút nữa mẹ cậu lại sang nói về cậu mất nên cậu hỏi về vấn đề khác.

– anh Trung, anh có biết ai là người hiến máu cứu em không ạ.

– trời còn thương con đó, nếu không có người đó thì con chết chắc vì nhà ta có ai nh..

– bà nói nhiều làm gì, đi cảm ơn người ta chứ sao. Ông Điền xen vào cắt lời vợ nói. Trung à, con có biết người hiến máu là ai không con ?.

– dạ, con biết. Nhưng người này rời khỏi Cần Thơ rồi ạ.

– tiếc quá à, em định khỏe đi cảm ơn người ta.

Trung cười cười nhưng mặt rất khó coi. Trung tình nguyện ở lại chăm sóc cậu để ông bà Điền nghỉ ngơi.

– lúc em bị nạn làm anh lo quá trời, tưởng anh mất em rồi. Trung giống giận trách cậu. Tại sao em làm vậy ?

– em xin lỗi làm anh lo, nhưng thực sự em không biết sao lại vậy nữa ?. Mà anh lại đây. Cậu vẫy tay ra hiệu anh lại gần tranh thủ không có ai nhìn mình, cậu hôn môi Trung thật kêu.

em thật liều lĩnh, đang ở bệnh viện mà Trung cười thật tươi và hạnh phúc.

mặc kệ, ai biểu anh là người yêu của em chứ cậu ôm đầu thì thầm bên tai Trung. Còn Trung cười thẹn không hét lên mà ôm chặt cậu.

– á, đau …đau. Anh định siết chết em à. Cậu rên đau.

– anh..anh xin lỗi. Miệng Trung cười chưa khép lại nỗi.

Chợt cậu nhớ lại việc nên hỏi Trung.

– người đòi giết…à người đâm em bị sao rồi hả anh ?

– hắn bị anh em bắt tại chỗ khi đòi giết Lâm lần nữa. Giờ chắc bị giam rồi.

– mà anh có biết tại sao hắn làm vậy không ?

– hắn chẳng khai gì thêm nói vì Lâm mà nhà hắn mất hết. Theo hồ sơ điều tra của tụi anh thì hắn là đối tượng buôn matúy dạng nhỏ cho anh của hắn. Anh hắn lại chết trên súng của Lâm lúc chống trả. Nên hắn tìm trả thù Lâm.

Phong bình thường nhưng trong cậu lại thở phào nhẹ nhõm mừng vì bắt được kẻ đó thì Lâm an toàn.

——————–

Thuộc truyện: Dòng ký ức thời gian

Viết một bình luận