Dòng ký ức thời gian – Chap 47: để em đi vì anh yêu em

Truyện gay: Dòng ký ức thời gian – Chap 47: để em đi vì anh yêu em

Các bạn đọc và cho ý kiến nhé

Lâm tỉnh dậy thấy mẹ anh, bà Trúc, đang lau mồ hôi trên mặt Lâm, lau vài vết máu trên người anh. Lời đầu tiên anh nói là ” giờ Phong sao rồi hả mẹ” và khuôn mặt vô cùng lo lắng.

– con thiếu máu khá nhiều, uống ly sữa nóng này đi. Bà Trúc đưa cho Lâm 1 ly sữa.

Lâm nhận ly sữa từ mẹ và chờ câu trả lời.

– Phong là tên thằng bé đã đỡ dao cho con hả. Nó qua cơn nguy hiểm rồi, ra khỏi phòng cấp cứu giờ đang trong phòng chăm sóc đặt biệt. Trung đang ở bên đó.

Lâm thở phào nhẹ nhõm, gánh nặng trong lòng được gỡ xuống.

– cậu bé đó cứu con nhưng con không cần liều cả mạng sống chứ. Bộ thằng nhóc này rất quan trọng với con phải không đến nỗi mẹ ngồi đây không hỏi lời nào. ( bà cũng hiến máu cho Phong mà)

Lâm im lặng không biết nói sao với mẹ, quan hệ giữa anh và Phong ngay cả anh cũng không biết.

Ring ring. Điện thoại của Lâm rung lên. Là cú điện thoại của sếp Tuấn, anh phải đi công tác cùng sếp về nhiệm vụ đặt biệt chỉ anh và ít người biết.

Lâm phải đi công tác, trách nhiệm vì lợi ích tổ quốc, nghĩa vụ của người cảnh sát chiến sĩ công an lớn hơn quyền lợi cá nhân. Lâm ghé qua nhìn Phong đã qua nguy hiểm khuôn mặt hồng hào lại mới yên tâm đi.

Trước khi đi công tác Lâm nhờ Trung và mẹ anh chăm lo dù mẹ anh chỉ ở Việt Nam có 1 ngày nữa trước khi bà trở về Paris, Pháp. Lâm dặn không cho Lan biết chẳng biết cô nàng có nhảy vào bệnh viện giúp hay phá nữa. Lâm cũng gọi về nhà Phong ở quê nhà thông qua Thổ, anh ba của Phong.

Sau cuộc công tác chuyên án mười mấy ngày, Lâm trở về Cần Thơ, việc đầu tiên là chạy vào bệnh viện xem Phong thế nào. Lâm đứng ngay cửa thấy Phong đã nằm trong lòng của Trung. Tim anh thắt quặn vì đau nhưng anh đã mừng vì Phong đã hồi phục. Mừng vì Phong đã nằm trong tay người tốt hơn anh, chăm sóc cho Phong. Anh quay bước anh đau vì Phong đã có người yêu xứng đáng với tình yêu lớn lao của Phong so với sự ích kỹ của anh mang lại đau khổ cho Phong.

*******

– Trung, cậu cùng Phong qua ăn tết đầu năm như năm ngoái chứ. Phong mời Trung vì Trung vốn ở 1 mình. Dụng ý là anh muốn gặp mặt Phong, Lâm không dám đi gặp vì nếu gặp anh sẽ ôm Phong vào lòng mất, anh có lỗi với bạn thân của anh.

Trung nói có người thân của Phong nên mời ngược lại anh em Lâm đến. Lâm muốn gặp mặt sớm và người mở cửa cổng chính là người anh muốn gặp. Anh không biết phải làm sao anh phải ứng xử như những ngày anh mới gặp.

Trong bếp sau khi Trung đi, chỉ còn 2 người anh cảm ơn và xin lỗi Phong nhưng Phong dửng dưng không muốn cả nhìn mặt anh. Anh quá đau trước thái độ của Phong chắc hẳn Phong còn giận anh. Anh nén lòng chỉ nói 1 câu ” anh xin lỗi em, đào nhỏ”, anh muốn nói nhiều hơn nhưng bạn của Phong đã bước vào. Anh sót lòng sắc miếng thịt bò làm rôti làm mỏng ra làm bò xào.

*****

Dù biết bên Trung, Phong sẽ hạnh phúc hơn nhưng tim vẫn cứ đau, khổ trong lòng. Cách để quên khổ vì tình là rượu nhưng uống vào sầu thêm sầu, Lâm mời bạn thân nhất đi uống mà lại say tí bỉ không biết trời đất là gì. Trung đưa về, Lâm không tự chủ nói lòng mình

– Phong, anh xin lỗi, anh đã yêu em nhưng bên Trung em mới là người hạnh phúc.

Trung nghe được lời Lâm nói, cộng thêm lời tình cờ nghe lời tâm sự của Phong và Hàn. Trung suy nghĩ rất kỹ nếu còn mối quan hệ thế này thì cả 3 sẽ mất hết tất cả tình bạn, tình yêu, tình anh em, đồng đội… Anh lại không muốn nên Trung thử Phong lần cuối và phát hiện Phong cố gặn ép bên anh vì Phong vẫn còn yêu Lâm.

——————–

Thuộc truyện: Dòng ký ức thời gian

Viết một bình luận