Dòng ký ức thời gian – Chap 19: thời cơ

Truyện gay: Dòng ký ức thời gian – Chap 19: thời cơ

Các bạn đọc và cho ý kiến nhé

Mới sáng sớm, Phong đã chạy sang nhà hỏi thăm. Lâm vẫn bình thường dùng tay không bị thương xách xoa đi tưới cây cảnh. Lan từ trong nhà ra mồm còn ngáp đi ra đón cậu.

– mà mới sáng qua nhà em, bộ nhớ em à. Lan lém lỉnh chọc cậu.

– con gái con nứa, nói thế không sợ người chạy mất dép sao. Lâm vừa tưới cây vừa nói em mình.

– kệ, bạn trai em chứ ai mà sợ. Lan lè lưỡi nói lại.

– bạn trai ?. Cậu chịu làm người yêu nó rồi à.

– anh hai nè, em có phải là cọp đâu mà nói thế. Lan phồng má tỏ giận dữ.

Lâm quay sang nói với Phong ” cảm ơn cậu giúp đỡ tôi”. Câu đầu làm Phong thấy vui vui nhưng câu sau làm cụt hứng dưới khuôn mặt lạnh lùng ” nhưng chưa chắc tôi đồng ý làm người yêu em gái tôi đâu”.

*****

– cảm ơn cậu, món cháo thịt bằm ngon lắm. Lâm có vẻ còn mệt nhưng rất ổn.

– vậy anh đã khỏe lại, làm e..à Lan lo lắng quá trời.

Lâm không nói gì thêm cúi đầu ăn những muỗng cháo mà cậu dậy sớm đi mua về nấu, nói là cho Lan thực sự là cho Lâm.

– bộ cậu không đi làm sao. Lâm hỏi.

– em làm ca chiều, vả lại em hứa với Lan nấu cho cô ấy một bữa để biết tài năng.

– Lan, chỉ giỏi nấu mì gói nên kiếm người yêu về nấu cho ăn hả.

– anh hai…, Lan đỏ mặt nhìn Lâm rồi cậu.

Chưa lúc nào Phong thấy vui như lúc này, cậu nở nụ cười hạnh phúc. Thực ra Phong xin nghỉ nữa ngày để xem Lâm thế nào và nấu cho ai đó một bữa ăn chính cậu nấu.

*****

– wow, anh Phong nấu ăn ngon quá. Lan vừa ăn vừa khen nức nở .

– anh Lâm còn anh thì sao ? Cậu hồi hộp chờ câu trả lời.

– ừm, ngon. Cậu có thể trở thành đầu bếp tài năng đó.

Lời khen của Lâm tăng động lực cho cậu tự nhủ học nấu ăn nhiều và ngon hơn nữa. Trong lúc vui tự nhiên trong lòng nảy muốn nấu ăn hằng ngày cho … nhưng chắc không được rồi.

– ước gì ngày nào cũng có món ngon ha. Lan cười lém lỉnh.

– hì, nếu muốn anh nấu hằng ngày cho em ăn.

– thiệt không ? Lan vui ra mặt.

– muốn ăn thì lăn vào bếp. Làm vậy là làm phiền người ta đó.

– không phiền, coi như em trả ơn cứu mạng nha, em rãnh giúp đến khi anh lành thương nha.

Lâm ngâm nghỉ 1 lát, ” tay tôi không tiện, em tôi thì vào bếp đụng đâu hư đó, đành làm phiền cậu vậy, tôi sẽ trả cậu bằng tiền làm gia sư”

trả tiền hay không chẳng quan trọng nữa miễn là… Lan thì nhảy cởn lên vì mừng còn bày đặt ” sao anh hai cứ nói xấu em trước mặt anh Phong zạ”.

******

Và từ đấy Phong bất kỳ rãnh đều qua nhà Lâm để làm và gặp Lâm nhưng không hề có tiến triển trong mối quan hệ của họ. Cho đến một ngày 1 người quen đến.

——————–

Thuộc truyện: Dòng ký ức thời gian

Viết một bình luận