Dòng ký ức thời gian – Chap 18: Cơ Hội

Truyện gay: Dòng ký ức thời gian – Chap 18: Cơ Hội

Các bạn đọc và cho ý kiến nhé

Phong trở thành bạn trai của Lan nên giờ cậu có thể đến ngôi nhà diệp lục thường xuyên hơn. Phần lớn cậu đi với Lan gặp bạn bè của cô nàng. Phong lại chưa hề gặp Lâm sau cú điện thoại nọ.

9 ngày sau cuộc đi dạo trong công viên, Phong cùng Lan đang ngồi thềm chơi đùa giỡn trước nhà cạnh những chậu cảnh.

– lâu lắm không thấy anh Lâm đâu nhỉ. Phong nhiều lần qua nhà nhưng không gặp, trong cậu thiếu cái gì đó.

– ảnh đi chuyên án dài ngày, có khi đi hơn nữa tháng mới về, có khi còn lâu hơn. Lan thờ ơ trả lời như việc thường gặp.

Không hiểu sao, Phong lại lo có khi Lâm gặp nguy hiểm không ta, tội phạm chống người công vụ ~ hình ảnh Lâm bị chém vào tay hồi bến xe dạo nọ làm cậu liên tưởng Lâm còn bị nghiêm trọng hơn.

Nghĩ tới đó Phong vội lắc đầu dữ dội làm bay mới hình ảnh bậy bạ kia. ‘ mình nghỉ gì thế này’ cậu cố xóa hình ảnh máu me kia.

– anh Phong, anh bị sao vậy ? Lan nhìn cậu với ánh mắt khó hiểu.

– à ờ, anh có bị sao đâu. Anh nghỉ chắc phải nấu cho em một bữa ăn mới được, anh toàn thấy em ăn ngoài với đồ hộp, đóng gói không bảo đảm sức khỏe tí nào.

– wow, thiệt hả. Mắt nàng lánh lên vui mừng. ” anh Phong là nhất đó” Lan hôn má cậu thật kiu ” mu- oa”.

Từ lúc nào, chăm sóc em Lâm trở thành nhiệm vụ của cậu mà không hay, chứ không phải chăm lo bạn gái.

– mà anh Lâm thích ăn gì nhỉ?

– ảnh thích ăn trứng với canh chua, mà sao anh không hỏi em thích gì mà hỏi ‘ ông cụ non ‘ anh em thích gì vậy.

Biết cậu lỡ lời nên lắp liếm ” sao em gọi anh Lâm là ông cụ non thế?’

– tính ảnh vậy mà : dễ cáu, ít nói, cáu bẩn,… Đặt biệt cười còn khó hơn sao trên trời nữa. Ai mà chịu lấy ảnh, bái phục!

vậy mà cậu đã thấy Lâm cười rồi đấy Phong cảm thấy trong lòng rất vui, lân lân. Lời của Lan làm Phong tức cười ‘ ai nói ai không chịu lấy anh Lâm chứ..’ Phong và Lan nói đùa 1 lát, tiếng dừng xe ngoài cổng.

Lan vội đi mở cổng, còn cậu mãi xem giỏ lan rừng.

– anh hai, tay anh bị sao thế kia ? Giọng Lan có phần hoảng sợ khiến Phong chạy ra xem.

Tim cậu đứng 1 giây, Lâm đã về nhưng tay phải bị băng bột, có băng trên trán. Lâm ngồi sau anh đồng nghiệp chở về.

– anh bị sao vậy anh Lâm?. Lan lẫn Phong cuốn lên hỏi.

– hai đứa tránh ra nào, để xe chạy vào coi. Lâm nói với 2 đứa với giọng mệt mỏi

……

Phong cùng anh đồng nghiệp của Lâm đỡ Lâm nằm lên giường, cậu sót trong lòng khi Lâm bị như thế ‘ tay băng bó trắng cả cánh tay, áo bị dính máu đã khô 1 mảng, cũng loang dính ít ở thân áo vào quần.

– cảm ơn cậu, về đi ở đây có người chăm sóc rồi. Lâm mệt mỏi nói với anh đồng nghiệp.

– nhưng..nhưng.. Anh công an trẻ có vẻ lo lắng.

– đừng áy náy, công việc mà. Cậu về nghỉ đi, giờ tôi cần nghỉ 1 chút. Lâm nói xong nhắm mắt nghỉ ngơi.

Phong cùng Lan ra ngoài cùng anh công an nọ, anh công an nọ nói sơ sơ cho Lan biết rằng trong lúc truy bắt tội phạm, vì cứu đồng nghiệp nên bị trúng đạn. Cũng may bác sỹ nói chỉ bị thương phần mềm nên không có gì nguy hiểm.

Lan thở phào nhẹ nhõm, còn nỗi lo trong cậu được bớt đi. Hai đứa tiễn cảm ơn anh công an trẻ đưa Lâm về. Dù Lâm hay đi chuyên án nhiều lần nhưng bị thương nặng như vầy là lần đầu, nên Lan hết sức lo lắng. Phong an ủi cho Lan bớt lo, cậu muốn ở lại chăm sóc Lâm nhưng chỉ Lan ở nhà nên không tiện. Cậu đi mua đồ nấu giùm Lan 1 nồi cháo, nếu Lâm có đói thì có mà ăn. Phong còn giúp Lâm thay bộ đồ khác và lau sơ người vì Lâm quá mệt. Nhìn Lâm đang ngủ lần nữa, dặn dò Lan nếu có gì thì gọi cho cậu, khi ấy mới chịu về.

——————–

Thuộc truyện: Dòng ký ức thời gian

Viết một bình luận