Dòng ký ức thời gian – Chap 35: sự hiểu lầm khốn khổ

Truyện gay: Dòng ký ức thời gian – Chap 35: sự hiểu lầm khốn khổ

Các bạn đọc và cho ý kiến nhé

oáp cậu ngáp dài trên giường, đồng hồ bạc đã mất nên đành ngó cái đồng hồ treo tường của khách sạn, ” mới 10h kém 5″ , mỗi lần cậu ngủ mà dậy thì không tài nào ngủ được. Cậu nhìn quanh Trung đang ngủ tay gác lên ngực cậu, còn bên kia giường chỉ có Nam đang nằm ngủ, còn Lâm thì không thấy.

Cậu từ từ rời khỏi phòng, nơi đây trời tối vẫn nóng nên cách tốt nhất là ra biển, cậu lại lang thang đi trên bờ biển vắng người, bỗng cậu nhớ câu truyện của sếp Tuấn ngẫm lại chuyện của mình, cậu buồn rười rượi. Cậu lại dừng giữa 2 tảng đá lớn cạnh biển hôm qua cậu thấy cặp ‘ ngưu lang- chức nữ’.

– úi, ơ a đau quá. Phong bị cái gì kẹp vào chân.

a..thì ra là mày cậu bắt một con cua biển nhỏ giơ lên ” may cho mày còn nhỏ không tao thịt mày rồi” cậu cười thả nó xuống biển.

– ai đó ? Cậu thấy bóng người bên kia tảng đá, ” không lẽ chú Tuấn – Huy dẫn nhau ra đây?” nhưng cậu lầm.

– tôi không ngờ cậu không những bệnh hoạn, biến thái mà còn dâm loàng, mê đàn ông nữa. Lâm mặt không biểu cảm bước ra.

mê đàn ông, dâm loàng là sự kết tội nghiêm trọng đối với cậu. Bởi bao giờ cậu cũng hành động đúng đắn với những người cậu yêu mến.

– sao anh có thể kết tội vô căn cứ tôi như thế được ?

– kết tội vô căn cứ ư ? Bất ngờ mặt Lâm nóng lên.

– chính cậu nói thích tôi, yêu tôi nhưng lại tiếp cận bạn tôi. Không phải là mê đàn ông là gì ?

-….

-tiếp cận Trung xong cậu lại chuyển sang sếp tôi, trẻ hay già đều không tha, không phải là dâm loàng là gì ?

-…..

Như hàng tấn nước chứa vạn đá nhọn đập vào người cậu, như có dao cứa cổ khiến cậu không thể phát âm từ nào họng mình khi đưa ra những bằng chứng đó kết tội cậu là kẻ ” bệnh hoạn, biến thái, dâm loàng, mê đàn ông”.

Khó khăn Phong mới nói ra ” không, không phải như vậy…” nói tới đó Lâm tới đè cậu nằm trên cát, 2 tay Lâm giữ đè 2 tay cậu, Lâm ngồi đè cặp đùi làm cậu không thể bật dậy. Mùi rượu, thuốc lá phà từ miệng Lâm lên mặt cậu, chắc hẳn Lâm đã say.

– tôi sẽ cho cậu biết thế nào là dâm loàng, mê trai.

Lâm vừa nói vừa hôn lên mặt, cổ, hôn môi cậu thật mạnh đến cậu khó thở. Tay vùng vẫy vẫn không thoát tay cứng cáp mạnh mẽ của Lâm.

Lâm chợt lấy tay xé áo sơmi cậu bung ra từng cúc áo, Phong dùng tay không bị đè nắm lấy cát đẩy vào mặt Lâm khiến Lâm 2 tay ôm mặt. Phong phản xạ đấm vào mặt Lâm, đẩy hắn ra.

– tôi đã yêu nhầm người chính là anh. Tôi không phải loại người như anh nói đâu. Tôi uớc cả đời tôi không còn gặp lại anh nữa.

Phong chạy khỏi cặp tảng đá mặc kệ Lâm đang trong đó. Nước mắt cậu rơi theo trong gió.

Phong không rõ cậu về khách sạn khi nào nhưng không vào phòng vì người kia cũng sẽ về. May cho cậu, cậu đã gặp sếp Tuấn thấy cậu đang khóc lại không chịu nói, không chịu vào phòng nên dẫn cậu về phòng mình ngủ.

Sếp Tuấn quý cậu nên gặn hỏi, cậu chỉ xin chú đừng nói chuyện này. Đặt biệt là anh Trung. Chú Tuấn thấy cậu không nói gì thêm nên thôi.

Sáng hôm sau, mọi người tập trung để lên xe trở về Cần Thơ. Trung thấy cậu liền hỏi lo lắng ” đêm qua em ở đâu anh không thấy nên lo quá”. Cậu bịa chuyện không tưởng ” tối qua anh ngáy như bò rống nên em trốn qua nhờ chú Tuấn giúp vì nghe đâu có chỗ trống”. Ai nghe cũng cười nói ” mà hình như cậu nhóc là em của Lâm mà Trung lo nghe ha”. Nhắc tới Lâm, mặt Lâm có vết bầm trên má, 2 mắt thì thâm đen như gấu trúc. Mặt Lâm như có thể giết người nếu dám chọc vào, chẳng ai dám hỏi.

Sau hàng giờ trên xe, ai cũng đi về nhà nghỉ ngủ cho khỏe. Trung thì còn khỏe chán muốn chở cậu đi chơi tiếp cho hết ngày, cậu lại từ chối chạy sang chổ thằng Đông lấy vở về xem vì cậu nghĩ mất 1 ngày.

Những ngày sau kỳ nghỉ mọi thứ trở lại bình thường, trừ 1 thứ là tình cảm của Phong. Bên ngoài thì tỏ ra bình thường nhưng bên trong vẫn ầm ĩ đau đớn vì lời nói và hành động của Lâm.

*****—*****

– em không cần phải làm gì đâu, anh có thể lo cuộc sống cho em mà. Trung nói khi Phong đã xin được việc bồi bàn ở 1 quán nhậu gần nhà.

– em biết anh lo cho em nhưng em muốn làm kiếm thêm kinh nghiệm sống và kiếm thêm tiền để anh khỏi phải vất vả. Phong và Trung cùng ngồi lên ghế sofa xem tivi nói chuyện.

– vậy em chê tiền anh kiếm được phải không ?

– đâu có, em nghĩ nếu cả hai cùng kiếm tiền sẽ đỡ vất vả thôi mà. Cậu vội giải thích.

Trung phì cười, ” anh đùa thôi, em cứ làm nhưng có việc gì thì phải nghỉ liền nha, anh vẫn đủ sức nuôi em đó” Trung hôn lên trán cậu.

– anh đáng ghét thật, anh biết gọi là gì không, là ” độc tài” đó, nhưng em nghe lời anh mà. Cậu hôn phợt lên môi Trung. Trung cũng nắm mũi cậu lắc lắc mà cười.

Cậu nghĩ cậu nên chấp nhận tình cảm của Trung, chỉ tình yêu 1 phía sẽ không có như mối tình đầu. Cứ thế cậu sẽ mau quên được người kia. Còn công việc kiếm tiền cậu nhất định không phụ thuộc vào ai.

Đáng lẽ cuộc đời cậu sẽ luôn yên ổn hạnh phúc bên Trung nhưng chẳng ai ngờ được việc sẽ xảy ra.

——————–

Thuộc truyện: Dòng ký ức thời gian

Viết một bình luận