Huyền Vân Tiên Lộ Chương 7: Bí Ẩn Ngọc Giản – by TieuLangQuan

Chương này là phần 7 trong tổng số 12 chương của truyện Huyền Vân Tiên Lộ - Phần 1 - by TieuLangQuan

Huyền Vân Tiên Lộ

Chương 7: Bí Ẩn Ngọc Giản – by TieuLangQuan

Trần Vân ngồi trong căn phòng nhỏ, ánh sáng từ ngọc giản trong tay tỏa ra nhè nhẹ, chiếu lên gương mặt đầy suy tư của hắn. Sau những lời đe dọa của Lưu Phong và áp lực từ ánh mắt các đệ tử khác, hắn càng quyết tâm khám phá bí mật của ngọc giản. Dòng chữ “Bí cảnh mở, chỉ kẻ mang ngọc giản được vào” vẫn ám ảnh hắn, như một lời tiên tri dẫn dắt con đường tu tiên của hắn. Nhưng mỗi lần nghĩ đến Lãnh Thiên Kỳ và Tần Hạo, trái tim hắn lại rối bời, không chỉ vì tình cảm mãnh liệt mà còn vì luồng linh khí kỳ lạ từ những lần song tu.

Hôm nay, Trần Vân được phép nghỉ một ngày sau nhiệm vụ tại Hắc Vân Cốc. Hắn quyết định tìm hiểu thêm về quyển trục Huyền Âm Song Tu Công mà cả ba đã phát hiện ở Linh Thư Các. Hắn lén mang quyển trục về phòng, mở ra dưới ánh trăng. Những dòng chữ cổ hiện lên, phức tạp nhưng đầy mê hoặc: “Song tu chi đạo, hợp âm dương, dẫn thiên địa chi lực, phá vạn kiếp.” Hắn cảm nhận được linh khí từ ngọc giản và quyển trục cộng hưởng, như thể chúng là hai mảnh ghép của một bí mật lớn hơn.

Cánh cửa phòng khẽ mở, Lãnh Thiên Kỳ bước vào, áo trắng tung bay, ánh mắt đỏ rực như ngọn lửa ẩn trong băng giá. “Ngươi lại mạo hiểm một mình,” hắn nói, giọng trầm thấp, đầy trách móc nhưng cũng đầy quan tâm. Trước khi Trần Vân kịp đáp, Tần Hạo xuất hiện, nụ cười phóng khoáng trên môi. “Tiểu Vân, ngươi đúng là không biết sợ. Lén lấy bí tịch của tông môn, nếu bị phát hiện, ngươi sẽ bị trục xuất đấy.”

Trần Vân đỏ mặt, cố biện minh: “Ta chỉ muốn tìm hiểu thêm. Công pháp này… có liên quan đến ngọc giản của ta, và cả Huyền Âm Thể của Thiên Kỳ.” Hắn ngập ngừng, nhìn hai người đàn ông trước mặt. “Ta nghĩ, nếu chúng ta luyện công pháp này, tu vi của chúng ta sẽ tăng nhanh hơn.”

Thiên Kỳ cau mày, ánh mắt lướt qua quyển trục. “Huyền Âm Song Tu Công không phải thứ dễ luyện. Nó đòi hỏi sự hòa hợp tuyệt đối giữa những người song tu, cả thể xác lẫn linh hồn.” Hắn bước đến, chạm vào tay Trần Vân, ngón tay lạnh buốt khiến hắn run nhẹ. “Ngươi chắc chắn muốn thử?”

Tần Hạo cười lớn, vỗ vai Trần Vân. “Tiểu Vân, ngươi đúng là gan lớn. Nhưng ta thích ý tưởng này. Cùng luyện công pháp, vừa tăng tu vi, vừa… tận hưởng.” Hắn nháy mắt, bàn tay lướt xuống eo Trần Vân, cố ý dừng lại ở nơi nhạy cảm, khiến hắn đỏ mặt.

Cả ba quyết định đến một khu vực bí mật gần Huyền Vân Động, nơi linh khí dày đặc và có trận pháp che giấu. Dưới ánh sáng mờ ảo của ngọc bích, họ trải quyển trục ra, bắt đầu nghiên cứu. Công pháp yêu cầu ba người ngồi thành vòng tròn, tay chạm nhau, vận chuyển linh khí theo một mô hình phức tạp. Trần Vân, ở giữa, cảm nhận được luồng linh khí từ Thiên Kỳ và Tần Hạo chảy vào cơ thể, nóng lạnh giao thoa, khiến hắn rùng mình.

“Thả lỏng,” Thiên Kỳ thì thầm, ánh mắt đỏ rực nhìn thẳng vào Trần Vân. “Để linh khí của chúng ta hòa quyện.” Hắn nắm chặt tay Trần Vân, kéo hắn sát lại. Tần Hạo, ngồi phía sau, ôm lấy eo Trần Vân, hơi thở nóng rực phả vào cổ hắn. “Tiểu Vân, ngươi thật sự là chìa khóa của công pháp này,” Tần Hạo nói, giọng khàn đục, đầy mê hoặc.

Không khí trong hang động trở nên nặng nề, linh khí cuộn trào như sương trắng. Thiên Kỳ cúi xuống, hôn Trần Vân, nụ hôn sâu và mãnh liệt, lưỡi hắn lướt qua, khơi dậy ngọn lửa trong cơ thể Trần Vân. Tần Hạo, không đứng ngoài, cởi áo Trần Vân, để lộ làn da ngăm đen nhưng săn chắc. Hắn lướt môi xuống cổ, ngực, rồi thấp hơn, khiến Trần Vân rên khẽ, âm thanh vang vọng trong hang động.

“Các ngươi… quá đáng lắm,” Trần Vân thở hổn hển, nhưng cơ thể hắn lại phản bội, cong lên đón nhận. Thiên Kỳ, với sự kiểm soát hoàn hảo, giữ cằm Trần Vân, ánh mắt như muốn nuốt chửng hắn. “Ngươi là của chúng ta,” hắn thì thầm, giọng đầy chiếm hữu. Tần Hạo cười, tay lướt qua những nơi nhạy cảm nhất, khiến Trần Vân run rẩy vì khoái cảm.

Ba người quấn lấy nhau, cơ thể hòa quyện trong một vũ điệu đam mê. Thiên Kỳ dẫn dắt, môi hắn lần xuống ngực Trần Vân, trong khi Tần Hạo khám phá những nơi bí mật hơn, mỗi cái chạm đều như điện giật. Linh khí từ Huyền Âm Thể của Thiên Kỳ và Hỏa Linh Thể của Tần Hạo chảy qua Trần Vân, tạo thành một vòng tuần hoàn hoàn hảo. Khi khoái cảm đạt đỉnh, một luồng linh khí mạnh mẽ bùng nổ, giúp tu vi của cả ba tăng vọt. Trần Vân chạm ngưỡng Luyện Khí tầng năm, trong khi Thiên Kỳ và Tần Hạo cũng tiến bộ đáng kể.

Cả ba nằm trên nền đá, hơi thở gấp gáp. Trần Vân, vẫn còn mơ màng, tựa vào ngực Thiên Kỳ, trong khi Tần Hạo vuốt tóc hắn. “Công pháp này… thật sự đáng sợ,” Trần Vân lẩm bẩm, giọng run run.

Tần Hạo cười lớn, hôn nhẹ lên trán hắn. “Đáng sợ hay đáng yêu, Tiểu Vân? Ngươi thích nó, đúng không?” Thiên Kỳ hừ nhẹ, kéo Trần Vân sát hơn. “Hắn là của ta. Và của ngươi,” hắn bổ sung, nhìn Tần Hạo với ánh mắt phức tạp. “Nhưng không ai khác được phép chạm vào.”

Trần Vân đỏ mặt, không đáp. Hắn cảm nhận được sự gắn kết sâu sắc giữa ba người, không chỉ là thể xác mà còn là linh hồn. Nhưng khi cả ba trở về tông môn, một bóng người xuất hiện trong bóng tối – Lưu Phong, với ánh mắt lạnh lùng. “Trần Vân, ngươi nghĩ mình có thể giấu được mãi sao?” Hắn nói, giọng đầy đe dọa. “Huyền Âm Song Tu Công là cấm thuật. Nếu chưởng môn biết, cả ba ngươi sẽ bị trục xuất.”

Trần Vân giật mình, nắm chặt ngọc giản. Hắn nhìn Thiên Kỳ và Tần Hạo, lòng đầy lo lắng. “Hắn biết rồi sao?” Hắn thì thầm. Thiên Kỳ nắm tay hắn, ánh mắt kiên định. “Đừng sợ. Ta và Tần Hạo sẽ bảo vệ ngươi.”

Tần Hạo gật đầu, nụ cười vẫn phóng khoáng. “Lưu Phong chỉ là một con chó sủa bậy. Nếu hắn dám động đến ngươi, ta sẽ cho hắn biết thế nào là Hỏa Linh Thể.” Nhưng cả ba đều biết, nguy hiểm đang đến gần. Lưu Phong không hành động một mình – hắn hẳn có sự hậu thuẫn từ một thế lực trong tông môn.

Đêm đó, Trần Vân không ngủ được. Hắn mở ngọc giản, và một hình ảnh mới hiện lên: một cánh cổng cổ trong Hắc Vân Cốc, với dòng chữ: “Bí cảnh Huyền Vân, nơi chôn giấu bí mật của tông môn.” Hắn biết, bí cảnh này là chìa khóa để giải mã ngọc giản, nhưng cũng là nơi đầy nguy hiểm. Và với Thiên Kỳ và Tần Hạo bên cạnh, hắn không chỉ phải đối mặt với yêu thú hay trận pháp, mà còn với những cấm kỵ của tông môn và trái tim đang ngày càng rối bời.

Huyền Vân Tông, dưới ánh trăng, vẫn chìm trong sương mù bí ẩn. Trần Vân nắm chặt ngọc giản, quyết tâm bước tiếp, dù con đường phía trước đầy cạm bẫy và cấm kỵ.

Series Navigation<< Huyền Vân Tiên Lộ Chương 6: Định Tâm – by TieuLangQuanHuyền Vân Tiên Lộ Chương 8: Kẻ Thù Trong Bóng Tối – by TieuLangQuan >>

Viết một bình luận