Huyền Vân Tiên Lộ Chương 11: Đối Đầu Kẻ Thù by TieuLangQuan

Chương này là phần 11 trong tổng số 12 chương của truyện Huyền Vân Tiên Lộ - Phần 1 - by TieuLangQuan

Huyền Vân Tiên Lộ

Chương 11: Đối Đầu Kẻ Thù

by TieuLangQuan

Trần Vân, 18 tuổi, đứng giữa khu rừng ngoại vi Huyền Vân Tông, lòng đầy bất an. Ngọc giản trong túi áo rung lên dữ dội, như báo trước một cơn bão sắp ập đến. Sau Đại hội Tông môn, áp lực từ Lưu Phong và những lời đe dọa về cấm thuật Huyền Âm Song Tu Công khiến cả ba – Trần Vân, Lãnh Thiên Kỳ và Tần Hạo – luôn trong trạng thái cảnh giác. Chưởng môn đã cấm Thiên Kỳ rời tông môn, nhưng Trần Vân biết, kẻ thù thật sự không ở trong tông môn mà ẩn nấp đâu đó trong bóng tối.

Hôm nay, cả ba được giao nhiệm vụ tuần tra một khu vực gần Hắc Vân Cốc, nơi từng xuất hiện tu sĩ ngoại lai. Lãnh Thiên Kỳ, với áo trắng tung bay và ánh mắt đỏ rực, nắm chặt thanh kiếm, khí thế lạnh lùng như băng. Tần Hạo, 18 tuổi như Trần Vân, vung cây thương lửa, nụ cười phóng khoáng nhưng ánh mắt sắc bén. “Tiểu Vân, đừng rời xa ta,” Tần Hạo nói, bàn tay vỗ nhẹ vào vai Trần Vân, cố ý lướt xuống lưng hắn, khiến hắn đỏ mặt.

Thiên Kỳ hừ nhẹ, kéo Trần Vân về phía mình. “Ở gần ta, an toàn hơn.” Giọng hắn trầm thấp, đầy chiếm hữu, nhưng ánh mắt lại lộ ra sự quan tâm sâu sắc. Trần Vân gật đầu, tim đập mạnh. Hắn biết, mối quan hệ giữa ba người không chỉ là song tu, mà còn là một sợi dây gắn kết trái tim, dù đầy cấm kỵ trong thế giới tu tiên.

Khi cả ba tiến sâu vào Hắc Vân Cốc, sương mù dày đặc bao phủ, linh khí hỗn loạn. Ngọc giản trong túi Trần Vân rung lên, hiển thị hình ảnh cánh cổng bí cảnh, kèm dòng chữ: “Bí cảnh mở, kẻ mang ngọc giản sẽ đối mặt định mệnh.” Hắn chưa kịp chia sẻ, một luồng hắc khí bất ngờ phóng tới từ bóng tối. Thiên Kỳ phản ứng nhanh, kiếm khí chém đứt hắc khí, bảo vệ Trần Vân. Tần Hạo, với ngọn lửa bùng cháy, lao vào bóng tối, đối đầu với ba tu sĩ áo đen.

“Chúng nhắm vào Huyền Âm Thể,” một tu sĩ áo đen gầm lên, ánh mắt khóa chặt Thiên Kỳ. Trần Vân giật mình, nhận ra đây là những kẻ đã tấn công họ trước đó. Cuộc chiến diễn ra ác liệt, kiếm khí và ngọn lửa đan xen, nhưng tu sĩ áo đen quá mạnh, tu vi ít nhất là Trúc Cơ trung kỳ. Trần Vân, dù mới đạt Trúc Cơ sơ kỳ, vẫn vung kiếm hỗ trợ, phối hợp ăn ý với Thiên Kỳ và Tần Hạo.

Trong lúc hỗn loạn, một tu sĩ áo đen phóng độc châm về phía Trần Vân. Thiên Kỳ, không do dự, lao đến chắn cho hắn, trúng châm vào vai. Hắn ngã xuống, máu đen rỉ ra, khuôn mặt tái nhợt. “Thiên Kỳ!” Trần Vân hét lên, ôm lấy hắn, tim như bị bóp nghẹt. Tần Hạo, với ngọn lửa thiêu đốt, hạ gục hai tu sĩ áo đen, nhưng kẻ cuối cùng bỏ chạy, để lại một câu: “Huyền Âm Thể sẽ thuộc về Hắc Vân Tông!”

Cả ba vội vàng tìm một hang động gần đó để chữa thương cho Thiên Kỳ. Trần Vân run rẩy, xé áo Thiên Kỳ, lộ ra vết thương đen kịt trên vai. “Độc này… cần song tu để hóa giải,” Tần Hạo nói, giọng trầm thấp, ánh mắt đầy lo lắng. “Tiểu Vân, ngươi sẵn sàng chứ?”

Trần Vân gật đầu, nước mắt lăn dài. Hắn hôn Thiên Kỳ, nụ hôn sâu và tuyệt vọng, như muốn truyền toàn bộ sức sống cho hắn. Tần Hạo, đứng sau, ôm lấy eo Trần Vân, lướt môi xuống cổ hắn, thì thầm: “Chúng ta sẽ cứu hắn, Tiểu Vân.” Không khí trong hang động trở nên nóng bỏng, linh khí từ nội đan Hắc Giao trong túi Tần Hạo hòa quyện với hơi thở gấp gáp.

Thiên Kỳ, dù yếu ớt, vẫn mở mắt, kéo Trần Vân sát lại. “Đừng khóc,” hắn thì thầm, giọng khàn đục. Hắn hôn Trần Vân, lưỡi quấn quýt, khơi dậy ngọn lửa trong cơ thể hắn. Tần Hạo cởi áo Trần Vân, để lộ làn da ngăm đen nhưng săn chắc. Hắn lướt môi xuống ngực, rồi thấp hơn, khiến Trần Vân rên khẽ, âm thanh vang vọng trong hang động. Ba người quấn lấy nhau, cơ thể hòa quyện trong một vũ điệu đam mê. Thiên Kỳ, với chút sức lực còn lại, giữ cằm Trần Vân, ánh mắt đỏ rực như muốn nuốt chửng. Tần Hạo, với bàn tay mạnh mẽ, khám phá những nơi nhạy cảm nhất, mỗi cái chạm đều như điện giật.

Linh khí từ Huyền Âm Thể của Thiên Kỳ và Hỏa Linh Thể của Tần Hạo chảy qua Trần Vân, tạo thành một vòng tuần hoàn hoàn hảo. Khi khoái cảm đạt đỉnh, một luồng linh khí mạnh mẽ bùng nổ, hóa giải độc trong cơ thể Thiên Kỳ. Hắn mở mắt, hơi thở ổn định, ánh mắt nhìn Trần Vân đầy cảm kích. “Ngươi… đã cứu ta lần nữa,” hắn nói, giọng run run.

Cả ba nằm trên nền đá, hơi thở gấp gáp. Trần Vân, vẫn còn mơ màng, tựa vào ngực Thiên Kỳ, trong khi Tần Hạo vuốt tóc hắn. “Tiểu Vân, ngươi đúng là bảo bối của chúng ta,” Tần Hạo cười, giọng trêu đùa. Thiên Kỳ hừ nhẹ, kéo Trần Vân sát hơn. “Hắn là của ta. Và của ngươi,” hắn bổ sung, nhìn Tần Hạo với ánh mắt phức tạp.

Trong khoảnh khắc yên bình, Thiên Kỳ nắm tay Trần Vân, ánh mắt trầm xuống. “Ta nợ ngươi một lời giải thích,” hắn nói. “Huyền Âm Thể của ta… là lý do Hắc Vân Tông săn lùng. Mười năm trước, gia tộc ta bị Hắc Vân Tông tiêu diệt vì bí mật này. Ta trốn thoát, được Huyền Vân Tông thu nhận, nhưng họ vẫn không từ bỏ. Huyền Âm Thể có thể mở bí cảnh Huyền Vân, nơi chôn giấu một bảo vật cổ, đủ sức thay đổi cả thiên địa.”

Trần Vân giật mình, nhìn ngọc giản trong tay. “Vậy ngọc giản của ta…” Hắn chưa nói hết, Thiên Kỳ nắm chặt tay hắn. “Ngọc giản của ngươi là chìa khóa để mở bí cảnh. Nhưng ta không cho phép ngươi mạo hiểm một mình.” Tần Hạo gật đầu, ánh mắt sắc bén. “Tiểu Vân, Thiên Kỳ, chúng ta là một. Bí cảnh hay Hắc Vân Tông, ta sẽ thiêu sạch mọi thứ cản đường.”

Trở về tông môn, Trần Vân phát hiện một mảnh ngọc khác trong hang động, khắc dòng chữ: “Bí cảnh Huyền Vân, nơi định mệnh giao thoa.” Hắn biết, bí cảnh sắp mở, và Hắc Vân Tông sẽ không dừng lại. Lưu Phong, đứng từ xa, ánh mắt nham hiểm, như thể đã biết mọi thứ. Trần Vân nắm chặt ngọc giản, lòng tràn đầy quyết tâm. Hắn nhìn Thiên Kỳ và Tần Hạo, ánh mắt sáng lên. “Ta sẽ không để các ngươi đối mặt nguy hiểm một mình.”

Huyền Vân Tông, dưới ánh trăng, vẫn chìm trong sương mù bí ẩn. Con đường tu tiên của Trần Vân, giờ đây, không chỉ là hành trình tìm trường sinh, mà còn là hành trình bảo vệ những người hắn yêu thương, dù cái giá phải trả là gì.

Series Navigation<< Huyền Vân Tiên Lộ Chương 10: Đại Hội Tông Môn by TieuLangQuanHuyền Vân Tiên Lộ Chương 12: Lời Thề Dưới Huyền Vân by TieuLangQuan >>

Viết một bình luận