Đá cứng và đá mềm – by DinhMenh

Đá cứng và đá mềm – by DinhMenh

Hải là một kiến trúc sư hai mươi tám tuổi, dáng người cao, mặt nét góc cạnh như tạc bằng đá. Trong công sở, người ta gọi anh là “đá cứng”: nghiêm túc, thẳng thắn, không khoan nhượng. Lời nói của anh luôn sắc như thước kẻ, và anh tin rằng, có những điều cần nói thẳng để còn sửa chữa.

Lam là một barista kiêm họa sĩ tự do, hai mươi chín tuổi, thân hình mềm mại, đôi tay khéo, nụ cười ấm. Người ta gọi cậu là “đá mềm” vì cách cậu đối đãi: hiền, nhẫn, biết lắng nghe trước rồi mới nói. Lam tin rằng nhiều chuyện đời cần cởi mở và dịu dàng, bởi đá mềm có thể giữ được nước chảy tới và tưới mát cả những mảnh đất khô cằn.

Họ gặp nhau trong một buổi triển lãm nhỏ, nơi Lam trưng vài phác thảo phố phường, còn Hải tới vì một đối tác. Hai con người khác tính nảy ra cái nhìn tò mò — rồi cười, rồi nói — rồi kéo nhau ra quán bên đường. Những lần gặp đầu tiên đầy thử thách: Hải hay mắng chê tác phẩm “vô định” của Lam; Lam đáp lại bằng vài câu cộc lốc, khiến Hải thấy khó chịu. Nhưng mỗi lần như vậy, họ lại bị thu hút bởi điều trái ngược: sự thẳng thắn của Hải khiến Lam thấy an toàn, còn độ mềm mại của Lam làm Hải bất giác bớt cứng.

Một chiều thứ sáu, sau khi dự một cuộc họp kéo dài, Hải tức giận đến mức muốn buông lời cho sướng miệng với đồng nghiệp. Một gã trẻ trong phòng — người Hải coi là kém tinh tế — đã vô ý xúc phạm một quyết định quan trọng của anh trước mặt sếp. Gã cười phá lên, giọng châm chọc: “Ý tưởng của anh nghe như mớ đồ bỏ đi, Hải ạ.”

Cơn giận bùng lên trong anh như nắm bùn nóng. Anh đứng dậy, quát to, trả lại lời cay nghiệt không chút đắn đo. Phòng họp im bặt. Khi chiếc nắm bùn đã ném đi, anh mới biết tay mình dơ. Anh rời phòng, tim đập mạnh, thấy mình nhỏ bé hơn trong một khoảnh khắc.

Lam nhắn tin hỏi thăm anh như mọi khi, nhưng lần này giọng anh lạnh hơn bình thường. Lam đọc tin nhắn và hiểu. Cậu đến gặp Hải, không hỏi nhiều. Chỉ đặt một ly trà trên bàn làm việc của anh và im lặng ngồi xuống.

“Anh làm em mệt,” Lam nói nhẹ, mắt nhìn thẳng vào anh. “Anh đánh trả một lời cay, thì người kia bị tổn thương, nhưng mình cũng vẫn ra bẩn. Có đáng không?”

Hải lùi lại, không khỏi bực mình: “Vì sao em luôn khuyên nhịn như vậy? Người ta xúc phạm mình thì phải đập lại chứ, để còn biết đường lần sau.”

Lam mỉm cười buồn: “Đập lại chỉ làm cả hai bể. Còn mềm mại, thì giữ được cả người kia. Em không bảo anh chịu nhục. Em nói hãy biết chọn trận, và chọn cách để lòng mình nhẹ nhàng.”

Lời nói như luồng nước mát. Hải không trả lời ngay, nhưng vòng tay của Lam chạm vào bả vai anh — một cái chạm nhỏ, đủ để tim đá cứng rung lên.

Đêm ấy, Lam dẫn Hải đến quán nhỏ nơi cậu hay làm việc buổi tối. Căn phòng chứa đựng những bức tranh phác, ánh đèn vàng ấm. Họ ngồi sát nhau ở góc bàn, uống rượu nhỏ và nói tới những chuyện đời. Hải kể về cuộc họp; Lam kể về đứa trẻ bị bỏ rơi trong một bức ký họa — cái khung cảnh khiến cả hai im lặng.

Khi men rượu gợi bớt bực bội đi, hai người thấy gần hơn. Lam kéo chiếc áo khoác của Hải lên vai, vuốt nhẹ như chỉnh lại nếp vải. Hải quay về phía cậu, khuôn mặt nghiêm nghị bỗng chợt mềm ra.

“Em không nghĩ anh hèn đâu,” Lam nói thầm. “Chỉ vì em biết anh đủ mạnh để chọn cách khác.”

Cái nhìn đó khiến Hải muốn khóc — nhưng anh chọn cách khác: anh cúi xuống, đặt lên môi Lam một nụ hôn bất ngờ. Môi họ chạm nhau nóng bỏng và lạ lùng; cơn giận, tự ái và mọi thứ gay gắt như tan chảy. Lam đáp lại, bàn tay lần theo sống lưng anh, kéo anh gần hơn.

Họ không nói nhiều. Cả hai đi từ chạm nhẹ đến sâu hơn: nụ hôn kéo dài, đôi tay lượn tìm vùng da hở sau cổ, áo sơ mi khẽ tuột, ngực chạm ngực. Nhưng mọi thứ luôn là lựa chọn — không vội, không ép buộc. Mỗi lần thở, mỗi lần rên khe khẽ là một lời xác nhận: điều này là đồng thuận, là an ủi, là cách hai người trao trả sự tổn thương bằng thân mật.

Hải đặt tay lên ngực Lam, cảm nhận tim cậu đập như dây đàn. Anh nghĩ về nắm bùn trên tay mình tối nay và cảm thấy xấu hổ. Lam thì thầm: “Tha thứ không phải cho người ta, mà cho chính mình, để còn không mang vác cục đá nặng.”

Họ yêu nhau theo cách đó — không ồn ã, nhưng mãnh liệt. Trong phòng tối, chỉ ánh đèn vàng, hai thân thể trượt vào nhau như hai dòng nước tìm đến cùng một hẻm núi. Hải mềm dần, và Lam biết rằng đá cứng có lúc cũng cần mềm.

Sáng hôm sau, trên chiếc giường nhỏ, họ nằm cạnh nhau, tóc rối, áo lệch. Hải nắm lấy tay Lam, nhìn thẳng vào mắt cậu:

“Cảm ơn em đã đến kịp lúc,” anh nói, giọng thật nhỏ. “Cho anh thấy, đôi khi đánh trả chỉ làm mình thêm mệt. Em cho anh một cách khác — không yếu mà không còn mang vết bùn.”

Lam cười, đặt miệng lên mu bàn tay anh: “Đá mềm không phải là kẻ thua. Nó là kẻ biết giữ nước cho đất khô. Và khi cần thì nó cũng có thể đứng thẳng như đá.”

Họ cười và ôm nhau. Trong lòng Hải, một điều thay đổi: sức mạnh không chỉ là đáp trả. Sức mạnh còn là chịu đựng đủ để không ném nắm bùn đầu tiên. Và khi anh chọn mềm — chọn tha thứ — anh giữ được cả mình và người kia.

Thời gian trôi, khi có mâu thuẫn ở chỗ làm, Hải im lặng nhiều hơn, nghe nhiều hơn. Khi gặp trò châm chọc, anh mỉm cười, trả lời bằng một câu thẳng nhưng không làm người khác bẩn tay. Lam thì vẫn dịu, vẫn nắm tay anh, vẫn vẽ những phác thảo nhỏ để dán trong ví anh.

Tình yêu của họ không phải bài học cổ tích; nó là sự chuyển hóa. Từ đá cứng đến đá mềm, từ nắm bùn đến bàn tay sạch, họ học cách nương nhau. Và có những đêm, khi gió thành phố thổi vào phòng, hai người nằm cạnh nhau, áp ngực vào ngực, cảm nhận bản thân ấm dần. Họ biết rằng trên đời này, đôi khi một tay mềm mại sẽ thắng một nắm đá — bởi vì đá mềm giữ được cả con người kia, giữ được chính mình và còn giữ được tình yêu.

— Hết —