Khoảnh Khắc Thân Mật – by NamAnh – CHƯƠNG 25 – MỘT KIỂU MÊ MỆT MỚI

Chương này là phần 24 trong tổng số 30 chương của truyện Khoảnh Khắc Thân Mật - by NamAnh

Khoảnh Khắc Thân Mật – by NamAnh – CHƯƠNG 25 – MỘT KIỂU MÊ MỆT MỚI

Sau đêm với anh Sáng, Danh cảm thấy cơ thể mình như được dội vào một thứ thuốc kích thích lạ lùng. Cả ngày hôm sau, đi làm hay lướt điện thoại, đầu anh chỉ còn mùi bụi bặm, nách ướt, cổ chân chai cứng của người đàn ông ấy.

Nhưng có một khoảnh khắc nhỏ trong chiều – một sự tình cờ – đã thổi bùng lên **một kiểu tò mò mới.**

Danh ghé bệnh viện để lấy kết quả xét nghiệm định kỳ. Khi ngồi chờ ở khu vệ sinh nam tầng trệt, anh thấy một người bước ra khỏi toilet. Người đàn ông mặc **áo blouse bác sĩ**, gỡ khẩu trang, vươn vai lười nhác.

Tầm ba mươi lăm – bốn mươi tuổi. **Không cơ bắp, không nặng mùi**, mà lại sạch sẽ, có đôi kính gọng đen, tóc cắt gọn, **dáng thư sinh.** Nhưng điều khiến Danh giật mình… là khi ông ấy bước ra từ cabin, **vẫn kéo quần áo chưa gọn, lộ rõ lưng quần sơ mi dính mồ hôi, thấm lằn lưng.**

Một vệt mồ hôi kéo dài từ xương bả vai xuống eo.

Và Danh… bị hút vào đó.

Không hiểu vì sao. **Không hôi, không “bụi đời”, không nóng bỏng** như Quân hay anh Sáng. Nhưng cái cách người đó bước chậm rãi, **vẫn còn mùi thoang thoảng mồ hôi pha nước rửa tay**, cái cách cúc áo trên cùng mở lưng chừng, làm lộ đường cổ…

Danh đi theo ông ấy mà không nhận ra.

Vị bác sĩ dừng ở ghế đá ngoài khuôn viên, lấy sách ra đọc. Danh ngồi cách hai băng ghế, liếc nhìn. Không gì đặc biệt. Nhưng rồi… ông ấy nhấc chân lên bắt chéo.

Danh thấy cổ tất trắng nhô lên khỏi giày da. **Tất trắng. Giày lịch sự. Người nghiêm túc. Nhưng lại hơi… nhễ nhại.**

Một dòng suy nghĩ điên rồ lướt qua đầu Danh:

“Nếu như… em được chui vào giữa hai chân anh, giữa giờ nghỉ trưa, trong phòng làm việc kín mít. Được ngửi mùi sau lưng áo sơ mi, được hôn cổ chân khi anh còn đang gác lên bàn đọc hồ sơ…”

Danh bừng tỉnh. **Tim đập mạnh.**

Tối đó, Danh không về phòng Quân.

Không đến dãy trọ anh Sáng.

Anh đi lang thang, đầu óc quay cuồng. Mỗi người đàn ông trong đời anh – Quân, Sáng – đều khiến anh nghiện theo cách riêng. Nhưng bây giờ… **có một kiểu khác: một người nghiêm túc, có học, lạnh lùng, nhưng lại có mồ hôi của người phải ngồi 8 tiếng/ngày, có chân mang tất trắng kín kẽ, nhưng vẫn bí bức, vẫn nhễ nhại dưới lớp vải.**

Danh thầm nghĩ:

“Mình không phải nghiện trai… Mình nghiện mùi người. Mỗi loại mùi là một thế giới. Mỗi cơ thể – một vùng cấm mà mình muốn lạc vào.”

Sáng hôm sau, anh quay lại bệnh viện. Ngồi chờ nơi hành lang vắng. Anh thấy ông bác sĩ hôm qua – lần này mặc sơ mi, bỏ áo ngoài, đeo kính, ngồi đọc giấy tờ.

Danh bước tới.

“Anh… có thể hỏi một chút không ạ?”

Ông ngẩng lên. Mắt nghiêm, hơi mệt mỏi.

“Cậu là ai?”

“Em là bệnh nhân hôm qua. Nhưng… thực ra… em muốn hỏi… anh có thường ngồi đọc ở đây không?”

Một khoảng im lặng.

“Đây là khuôn viên chung.”

Danh đỏ mặt.

“Em… xin lỗi. Em chỉ thấy… anh có mùi quen quen.”

Ông bác sĩ gật đầu. Không hỏi thêm. Chỉ nói:

“Mồ hôi đó. Tự nhiên thôi. Cậu bị ám ảnh mùi à?”

Danh gật.

Và rồi, không ngờ, người kia lại nói:

“Thỉnh thoảng cũng có người thích vậy. Không phải mới.”

Và như thế, Danh biết: **sở thích của mình… đang ngày càng sâu, rộng, lạ.**
Không chỉ trai trẻ, không chỉ công nhân mùi dầu nhớt… mà cả **người trí thức ngồi bàn giấy, người có tất trắng, người kín đáo, nhưng vẫn có thứ bên trong đang bức bí.**

Một vệt mồ hôi sau lưng áo sơ mi – cũng có thể khiến anh lên cơn.

——————–

Series Navigation<< Khoảnh Khắc Thân Mật – by NamAnh – CHƯƠNG 24 – DANH BƯỚC VÀOKhoảnh Khắc Thân Mật – by NamAnh – CHƯƠNG 26 – GẶP TRÊN ĐƯỜNG >>

Viết một bình luận