Khoảnh Khắc Thân Mật – by NamAnh – CHƯƠNG 27 – TỤI NHỎ GIỜ GHÊ THIỆT

Chương này là phần 26 trong tổng số 30 chương của truyện Khoảnh Khắc Thân Mật - by NamAnh

Khoảnh Khắc Thân Mật – by NamAnh – CHƯƠNG 27 – TỤI NHỎ GIỜ GHÊ THIỆT

Chiều Chủ Nhật, Danh ghé tiệm sửa xe quen ở gần cầu vượt Quang Trung để thay nhớt. Lúc chờ đến lượt, anh ngồi trên ghế đá trước cửa, mắt lơ đãng nhìn dòng người qua lại.

Bỗng một tiếng cười vang dội từ trong tiệm vang ra.

“Mày để cái bình nhớt đó, đổ tràn là bị anh Dũng chửi chết cha đó nghe chưa!”

Một cậu trai lao ra từ bên trong – mặc áo thun ướt đẫm mồ hôi, dính sát vào ngực, vai và bụng, quần short thể thao ngắn để lộ đôi đùi **to gấp rưỡi người bình thường**. Da nâu bánh mật, từng bước đi như dằn cả mặt đất.

Danh sững người.

Cậu trai không quá lớn tuổi – chắc chỉ tầm 17, 18 – nhưng vai rộng, lưng dày, **ngực phồng lên như trai gym**, và khi cúi xuống bê can nhớt, **chiếc áo nhấc lên để lộ thắt lưng sâu, ướt đẫm mồ hôi, lông bụng mịn ẩm dính sát da.**

Mùi nhớt, mùi mồ hôi mới dậy thì, mùi áo chưa giặt… tất cả hòa vào nhau, tạt thẳng vào mặt Danh.

Anh nuốt khan.

Cậu quay sang:

“Anh chờ thay nhớt hả?”

Giọng còn non, nhưng khàn đặc vì nói to và hò hét trong tiệm. Danh gật đầu.

“Mà em… làm ở đây lâu chưa?”

“Từ năm ngoái. Mới lớp 11 nghỉ học. Ở nhà phụ mẹ sửa xe luôn.”

Cậu vén áo lau trán – động tác vô tình mà khiến Danh như muốn nghẹt thở.

“Nóng quá trời, mà làm trong tiệm này có quạt cũng như không.”

Rồi cậu ngồi phịch xuống bên cạnh Danh. Cả băng ghế rung nhẹ.

Danh cố giữ bình tĩnh. Nhưng ánh mắt anh cứ liếc sang: **đùi – mồ hôi – vai – tay – cổ.** Tụi nhỏ bây giờ ăn gì mà giống tốt dữ vậy?

“Anh tên gì?”

“Danh.”

“Em là Khôi. Em sửa xe dở nhưng khuân vác giỏi. Mấy ông ở đây toàn sai vặt em.”

Khôi cười. **Răng trắng, cổ rám nắng, mùi trai mới lớn xộc từ nách và lưng lên.** Một mùi không “nồng” như công nhân, không “thể thao” như Quân, mà lại vừa trong, vừa ngây, vừa đậm.

Danh siết tay vào đùi.

“Sao… anh nhìn em dữ vậy?”

Khôi hỏi, nửa đùa nửa thật. Danh giật mình.

“Anh thấy… em to con quá. Nhìn mà hết hồn.”

Khôi cười to:

“Từ lớp 9 là em đã bự vậy rồi đó. Đi đá banh là tụi kia né. Mỗi lần chạy xong, người ướt như tắm.”

Cậu nói, rồi vén cổ áo, để lộ cả cơ thểg ngực đầy lông măng và một vết sẹo nhỏ gần vai. Danh suýt rên lên thành tiếng.

“Anh muốn vô trong coi chỗ thay nhớt không?”

Danh gật. Không cần suy nghĩ.

Căn phòng phía sau tiệm là nơi Khôi thường thay đồ, lau người. Mùi mồ hôi, xăng, vớ, và vải dơ hòa quyện. Khôi đá chân đóng cửa.

“Anh thích mùi này không?”

Danh thở gấp.

“Em còn nhỏ mà… sao…”

“Không nhỏ đâu. 18 rồi. Với lại… em thấy anh nhìn em từ đầu rồi.”

Khôi tiến lại gần, **nắm cổ áo Danh kéo sát lại**, mồ hôi ngực dính vào cổ anh, **hơi thở nồng mùi thiếu niên va vào má.**

“Ngửi thử đi.”

Danh gục đầu vào ngực Khôi.

Không kìm được.

Cả người cậu trai ướt đẫm – da mịn nhưng rắn như đá, mồ hôi chảy từ lưng xuống thắt lưng, từ nách tràn xuống hông.

Khôi cúi xuống, thì thầm:

“Anh là người đầu tiên em cho … (một khoảnh khắc thân mật được giữ lại nhẹ nhàng)

“Thường em chỉ vuốt ve cho mấy đứa nhỏ trong xóm thôi…”

Danh sốc.

Nhưng lại càng muốn nhiều hơn.

Trong căn phòng nhỏ, Khôi ngồi lên thùng nhớt cũ, dạng chân, kéo áo trùm đầu để lộ thân hình như vỡ ra dưới ánh đèn vàng. Danh quỳ xuống, thở hổn hển.

“Tụi nhỏ bây giờ… giống gì mà tốt dữ…”

“To hơn trai lớn. Mùi đậm mà vẫn còn ngây.”

Danh vuốt ve một vệt mồ hôi trên ngực Khôi. Cậu rên nhẹ.

“Coi chừng… em không nhịn được đâu.”

Một giờ sau, Danh ngồi dựa vào tường, người mềm như sợi hônn. Khôi đang lau người bằng khăn ướt, lưng vẫn ướt, cơ bắp vẫn căng dù đã mệt.

“Mai rảnh không?” – Khôi hỏi.

Danh thở dốc:

“Rảnh…”

“Tới nữa nha. Lần sau, em cho anh hít luôn bộ đồ đá banh.”

Danh cười. Anh biết mình sắp nghiện thằng nhỏ này rồi.

——————-

Series Navigation<< Khoảnh Khắc Thân Mật – by NamAnh – CHƯƠNG 26 – GẶP TRÊN ĐƯỜNGKhoảnh Khắc Thân Mật – by NamAnh – CHƯƠNG 28 – NGHIỆN TUỔI 18 >>

Viết một bình luận