Khoảnh Khắc Thân Mật – by NamAnh – CHƯƠNG 28 – NGHIỆN TUỔI 18

Chương này là phần 27 trong tổng số 30 chương của truyện Khoảnh Khắc Thân Mật - by NamAnh

Khoảnh Khắc Thân Mật – by NamAnh – CHƯƠNG 28 – NGHIỆN TUỔI 18

Danh quay lại tiệm sửa xe buổi trưa hôm sau. Trời nắng như đổ lửa. Tiệm vẫn đông khách, tiếng bơm bánh xe, tiếng máy nổ, tiếng mùi nhớt vẫn đậm trong không khí.

Khôi ngồi xổm cạnh xe tải, đang tháo bánh. Chiếc áo thun hôm qua giờ dính sát vào người hơn, **ướt mồ hôi và sình đất từ đầu đến gối**. Cậu ngẩng lên thấy Danh, chỉ cười nhẹ, **rồi vuốt ve môi đầy mồ hôi.**

“Đợi xíu. Làm nốt cái này.”

Danh ngồi bên, không rời mắt. **Cái lưng gồng lên khi Khôi kéo tuýp vặn, cái bắp đùi siết chặt khi cậu trượt người, và mùi cơ thể mới dậy thì – chua chua, mặn mặn, lẫn với xăng dầu – thổi thẳng vào mặt anh.**

Khôi đứng dậy, kéo áo lau mặt. Chiếc áo thun trùm qua đầu, để lộ thân hình trần trụi giữa trưa hè.

“Nóng dễ sợ. Vô trong thay đồ nha?”

Danh theo vào kho sau. Lần này, **Khôi không nói gì nhiều.**

Cậu đứng trước mặt Danh, giơ hai tay lên. Cơ bắp căng bóng mồ hôi. Hai bên nách áo trắng đã sẫm màu. Mùi thiếu niên bốc mạnh.

“Anh nhớ nói là thích mùi đồ đá banh đúng không?”

Danh gật. Khôi lấy từ túi đồ ra chiếc áo số 10 – **ướt đẫm, dính lại từ trận banh hôm trước chưa giặt.**

“Coi nè, còn nguyên mồ hôi. Chưa ai … (một khoảnh khắc thân mật được giữ lại nhẹ nhàng)

Danh cúi xuống, **gục đầu vào áo, hít lấy hít để.** Mùi cũ, đậm, lên men nhẹ – đúng kiểu mồ hôi thanh niên hoạt động nhiều, chưa xài lăn khử mùi.

“Anh… mê em lắm hả?”

Danh nhìn lên. Cậu trai 18 tuổi đứng trần trụi, **vai to như vác bao gạo, bụng phập phồng, lông bụng đọng mồ hôi chảy xuống mép quần.**

“Em mới lớn. Mà anh… thấy em giống gì?”

Danh thở gấp:

“Không giống người. Giống… con thú mà ai cũng thèm sáp vào.”

Khôi bật cười. Rồi **ép Danh xuống nền xi măng.**

Cậu ngồi lên bụng anh, kéo chân dang ra hai bên, **lấy chiếc tất trắng trong giày đá banh ra, còn ướt, và chùi nhẹ lên cổ Danh.**

“Cái này mùi mạnh hơn. Nãy em chạy sáu vòng sân, đổ mồ hôi banh áo.”

Danh rên khẽ. Mỗi vệt tất chạm vào cổ anh là **một đợt điện giật – đùi căng, tất ướt, mồ hôi non – như ma túy chảy thẳng vào tim.**

Khôi không dừng lại. Cậu kéo cả áo thun ướt vừa mặc, nhét vào mặt Danh. Hơi nóng, hơi nồng, mùi của lưng áo và nách non chưa cạo.

“Lần trước anh vuốt ve chỗ đó em thốn cả người. Bữa nay làm nữa không?”

Danh không nói nổi. Chỉ ôm lấy hông Khôi, vùi mặt vào ngực, cổ, bụng, **vuốt ve từng vệt mồ hôi chảy.**

“Em… là cái giống gì mà anh ghiền vậy…”

Khôi ghé sát, thì thầm vào tai:

“Em là giống tốt. Mà chỉ có anh được thử.”

Một giờ sau, Khôi nằm vật ra nền, thở gấp. Cậu kéo Danh nằm đè lên ngực mình, **tay vỗ vỗ vào lưng anh như dỗ một đứa trẻ.**

“Mai em đá ở sân trường gần đây. Muốn tới không?”

“Anh tới. Nhất định tới.”

“Nhớ mang theo chai nước lạnh. Đá xong em mệt, khát, hôi. Vừa đủ cho anh mê.”

Danh không đáp. Chỉ gục vào hõm cổ cậu trai ấy – nơi có một mùi rất riêng, rất 18, rất giống tốt – và hít một hơi dài…

—————

Series Navigation<< Khoảnh Khắc Thân Mật – by NamAnh – CHƯƠNG 27 – TỤI NHỎ GIỜ GHÊ THIỆTKhoảnh Khắc Thân Mật – by NamAnh – CHƯƠNG 29 – CÀNG HÍT CÀNG NGHIỆN >>

Viết một bình luận